Chương 178: Những người bảo vệ (phần 2)
Những người dân trong khu vực an toàn rùng mình sợ hãi. Họ có thể nghe thấy âm
thanh đám sinh vật đang tiếp cận từ phía Bắc.
Kwang! Kwaang!
Ngay sau đó là một trận chiến.
Những vụ nổ và tiếng la hét như thể Thế giới đang đi tới hồi kết.
"Ôi ... Chúa ơi."
Mọi người nhắm mắt và cầu nguyện.
Nhưng hy vọng đó như 1 màn tra tấn. Những tiếng nổ và tiếng la hét của Dị
năng giả dần nhỏ lại.
Nói cách khác, thất bại đang đến gần.
Dân thường chỉ là con kiến trong mắt đám sinh vật. Hàng trăm nghìn người sẽ
bị giết trước khi quân tiếp viện kịp đến. Họ sẽ bị tàn sát. Trẻ nhỏ,
người già và tất cả những người khác.
Nỗi bất an dâng lên trong mắt tất cả mọi người.
Hwaaaaack!
Tại thời điểm đó.
Giữa không khí u ám.
Một luồng sáng rực rỡ xuất hiện trên bầu trời.
Một cánh cửa mở ra trên không và hai người đáp xuống.
Bang Thiên ý và Dambi, những người bảo vệ phía tây đã đến khu trung tâm. Họ
nghe thấy tiếng nổ từ xa, nhưng khi đến gần thì lại hoàn toàn yên ắng.
Đã kết thúc rồi sao?
Nếu vậy, rất có khả năng là 1 kết cục tồi tệ. 200 Dị năng giả sẽ không thể
ngăn chặn tất cả các sinh vật.
"Chúng ta đến quá
muộn rồi sao?"
"Con mẹ nó, nhanh chân lên. Cứu được thêm người nào thì hay người ấy”
Kim Yong-woo cắn môi. Vốn dĩ cậu ta là 1 người ích kỷ, nhưng mọi chuyện đã
dần thay đổi sau những năm vừa qua. Cậu ta chân thành hy vọng người dân được
an toàn và nhanh chóng di chuyển.
Kim Yong-woo và các Bang chúng khác không nói nên lời khi họ đến khu vực trung
tâm. Xác đám sinh vật ngổn ngang khắp nơi, nhiều gấp nhiều lần xác của các Dị
năng giả.
Cậu ta không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cậu ta nghĩ mọi chuyện đã kết thúc một cách tồi tệ. Thông thường, các sinh
vật sẽ không thể bị ngăn chặn. Hi vọng không phải không có, nhưng thực tế
đâu có dễ ăn như vậy.
“Tôi là Kim Yong-woo đến từ Thiên
ý. Trung tâm, phản hồi đi”
-...
Cậu ta đã thử dùng bộ đàm nhưng nó vẫn im lặng
Alin nhìn chằm chằm vào những vết thương trên xác đám sinh
vật.
"Có vẻ như chỉ có 2 người tham gia vào màn chém giết đẫm máu này. Ai vậy
nhỉ ...?"
Các vết chém được chia thành hai kiểu. Có nghĩa là chỉ có hai người solo với
1 đám sinh vật.
Kim Yong-woo mở lời.
"Khu vực tập trung không xa đây lắm. Đến đó là biết ngay"
Họ đi sâu hơn về phía nơi
tập trung dân thường.
Một bầu không khí nặng nề.
Kim Yong-woo và Alin nhanh chóng di chuyển.
Trong khu vực an toàn, số lượng xác chết ít hơn nhiều. Có vẻ
như đám sinh vật đã bị chém rụng lúc trốn chạy.
Đông như vậy mà phải chạy trốn sao?
Điều đó không phải là không thể. Theo bản năng, đám sinh vật sẽ chạy ngay
nếu cảm thấy mình sắp chết. Nhưng ... nó chỉ đúng với các sinh vật hạ cấp. Sinh
vật trung cấp trở lên sẽ không rút lui. Chỉ khi chênh lệch sức mạnh phải rất
lớn thì mới xảy ra chuyện này.
Ví dụ như, Đấng Cứu Thế. Lúc đầu, chúng nhầm tưởng anh ta là con mồi nhưng
ngay sau đó phải cúp đuôi bỏ chạy. Tuy nhiên, anh ta vẫn kịp tiễn 1 lượng
lớn sinh vật lên đường và được người dân gọi là 'Đấng cứu thế.'
Trong đống xác chết, có cả sinh vật trung cấp và cao cấp
‘Loài người có ai mạnh
vậy sao?'
Đó không phải là Đấng cứu thế. Anh ta chiến đấu đơn giản và nhanh chóng.
Vô cùng bạo lực nhưng cũng rất cool ngầu.
2 người này không cho thấy điều đó. Có vẻ đây là 1 màn trao đổi chiêu thức
nhẹ nhàng. Nhưng rõ ràng, sức mạnh của họ là rất lớn.
Kim Yong-woo đi vào khu vực trú ẩn.
Ngay sau đó cậu ta có thể thấy mọi người tụ tập lại với nhau.
"Ớ...? Bang chủ. ”
Tại trung tâm là hai con người quen thuộc.
Yoo Eun-hye và Edward!
Yoo Eun-hye nhìn thấy Kim Yong-woo và cười ngượng nghịu.
Hai người họ đã để lại một bức thư nói rằng 'Bọn em sẽ đi tập huấn' và mất mặt
tận 2 tuần.
“May mà 2 đứa cũng biết trở về”.
Kim Yong-woo thở dài và thư giãn. Sự an toàn của người dân là một vấn đề lớn
nên gánh nặng trên vai cậu ta rất nặng nề. May mắn thay, 2 con ‘trâu’ đó
có thể đối phó với đám sinh vật mà không chịu nhiều sát thương.
Nhiều người thắc mắc về sự xuất hiện của họ, nhưng Kim Yong-woo kéo họ vào một
góc.
"Này, 2 đứa đi đâu
đấy?"
"Bọn em nói rồi
mà, đi huấn luyện đó. Có thật là mới trôi qua 2 tuần kể từ khi bọn em để lại bức
thư không đó?"
Yoo Eun-hye mệt mỏi nói. Kim Yong-woo cau mày và gật đầu.
“Chỉ 2 tuần thôi á? Nhìn
kìa! Trông mọi người thảm ghê”
Họ hầu như đã thức trắng 3 ngày. Edward thờ ơ nhưng
Yoo Eun-hye thì khác.
Dù Bang chủ đang rất mệt mỏi và đau đớn Yoo Eun-hye vẫn chỉ nghĩ đến bản thân.
Cô nói với một giọng đáng thương.
"Khái niệm về thời gian của bọn em
khác lắm ..."
"Chị à, chúng ta đã trở nên mạnh hơn. Đừng buồn."
Ngoại hình của Edward không thay đổi nhưng tâm trí cậu ta có vẻ trưởng thành
hơn rồi. Edward vỗ vai Yoo Eun-hye để an ủi cô. Để kiểm tra xem đó có
phải mơ không, Kim Yong-woo hỏi lại.
“Có chuyện gì đó? 2 đứa đã đi đâu vậy?"
"Bọn em đến 1 phòng huẩn luyện. Người đàn ông mà mọi người gọi là 'Đấng cứu
thế' ... Ngài ấy muốn bọn em trở nên mạnh mẽ hơn."
"Gì?"
Họ Kim lớn tiếng kêu lên.
Dựa trên sự im lặng của Edward, có vẻ đó không phải nói dối
Những lời sau đó của Yoo Eun-hye còn gây sốc hơn.
"Không thể tin nổi
... bọn em đã tập luyện ở đó hơn 1.000 ngày. Nếu không dọn sạch được cái phòng
đó thì bọn em không thể ra ngoài được ... Em đã rất tuyệt vọng."
"1.000 ngày?..."
"Nó chưa đủ để giải
thích tại sao em và Edward có thể xử lý nhiều sinh vật thế à?"
Kim Yong-woo nhắm mắt lại. Cậu ta không thể theo kịp câu chuyện.
Tuy nhiên, tình huống đặt ra sau câu chuyện của Yoo
Eun-hye. Dù 2 người rất mạnh, nhưng cũng có giới hạn.
Giờ họ đã vượt qua được giới hạn đó nhờ phòng huấn luyện.
"Chắc không ai tin
đâu, nên chúng ta sẽ phải xào xáo lại ~"
Mọi người ở Hàn Quốc sẽ tập trung vào hai người họ.
Yoo Eun-hye hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
"Cứ mạnh dạn nói
thì có sao?"
"Chà, một câu chuyện
vô nghĩa sẽ trở nên phức tạp khi nó liên quan đến Đấng Cứu Thế. Phải thêm mắm
thêm muối nhưng cũng cần đơn giản, mẹ nó chứ. Thế nào 2 đứa cũng sẽ được tỏa
sáng nhờ được Đấng cứu thế công nhận. Anh không thích điều đó tí nào"
Kim Yong-woo không thích Đấng cứu thế. Yoo Eun-hye
không tranh cãi về điều này. Mỗi người đều có 1 niềm tin khác nhau.
"Ầy, mấy chuyện vặt vãnh còn lại anh
lo đi nhé. Em đi nghỉ được chưa vậy? Chắc phải làm 1 giấc khét giường..."
"Ừ, anh cũng off giờ đây, mai rồi làm”.
Edward cắt ngang.
"Cho em 1 cái giường
cạnh chị ấy đi"
"Chú mày ngáo à? Nam nữ thụ thụ là … có thai ngay! Mỗi người 1
phòng, dù không có thì anh cũng cậy ra được”.
Duk!
Kim Yong-woo quay lại. Cậu ta đã đại khái nắm được tình hình và giờ phải
thích ứng với nó. Sau đó, cậu ta dừng lại và nói với Yoo Eun-hye.
"Thế giờ em bao tuổi rồi? Hơn cả tuổi anh à?"
"Câm miệng!"
Bảy ngày sau.
Đám sinh vật ngừng tấn
công.
Người dân hoan nghênh nhiệt
liệt. Bang Thiên ý đóng góp nhiều nhất nên cũng sáng nhất đêm nay.
Đặc biệt, Yoo Eun-hye và
Edward đã trở thành những ngôi sao lớn. Dù không được biết đến rộng rãi
nhưng họ nổi tiếng ngang các idol K-pop lúc xưa.
2 Dị năng giả mạnh nhất, có thể tự mình đi săn các sinh vật cao cấp. Do vậy các
Dị năng giả khác đi theo họ..
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu gây dựng lại cuộc sống vốn có trước
đây.
Tuy nhiên ... một màn không kích xảy ra khiến họ lâm vào tuyệt vọng.
"Công tước Martin ..."
Tôi khẽ lẩm bẩm khi nhìn vào quả cầu pha lê.
Tôi nhìn thấy máu chảy, nghe thấy tiếng la hét trong cuộc không kích.
Tôi nghe Roy, Rose và
Chrisley báo cáo và mở một cuộc điều tra.
Kết quả là, tôi đã có thể xác nhận được có người đứng sau giật dây đám sinh vật
Công tước Martin! Tôi đã quá quen với hắn.
'Pandemonium. Thằng
chó này dai như đỉa vậy '
Martin là 1 trong số đám tay chân của Pandemonium.
Pandemonium có lẽ đã xen vào. Martin sẽ không tới Hàn
Quốc nếu không được chủ của hắn tháo xích.
Tại sao lại là Hàn Quốc chứ không phải Hầm ngục của tôi?
Cây Sinh - Tử. Có lẽ hắn đã nhận ra. Tuy nhiên, những cuộc tấn công
thế này đã được lên kế hoạch trước.
‘Trả thù sao?'
Girin và Dị năng giả Hàn Quốc đã đột kích vào các Hầm ngục vô
chủ dưới trướng của Pandemonium. Hắn đã bị xúc phạm. Trong số các đại công
tước, Pandemonium đặc biệt coi thường con người.
Với những kẻ thiểu năng như hắn, nghĩ được cái trò trả thù
này cũng là thông minh lắm rồi.
Tuy nhiên, hắn biết Hầm ngục của tôi ở đây. Còn quan hệ giữa tôi giữa loài
người thì chắc chắn hắn mù tịt ...
Quyết định của tôi rất quan trọng.
Đây là cơ hội để loại bỏ 1 con quỷ. Một lý do tuyệt vời để khiến hắn bị ‘loại
bỏ’ mãi mãi.
Tuy nhiên, con người sẽ không thể ngăn cản Martin. Yoo
Eun-hye và Edward đã phát triển rất nhanh, nhưng chỉ thế là chưa đủ với 1 Công
tước.
‘Hắn vẫn chưa dốc toàn
lực. Chỉ đang thăm dò thôi'
Tôi sờ cằm khi nhìn vào quả cầu pha lê.
Dị năng giả đang ngăn cản bước tiến của lũ sinh vật.
Chiến đấu không có hồi kết.
'Có thể đây đơn thuần chỉ là 1 màn trả đũa. Tuy nhiên, ngoài tấn công ra,
hình như hắn đang tìm kiếm cái gì đó? '
Nếu là trả đũa thì hắn phải tấn công tổng lực mới phải. Bản chất của
Pandemonium là thăm dò, sau đó tấn công như vũ bão.
Tức là còn lý do khác nữa.
Cây Sinh - Tử. Thời gian không đúng.
‘Mình phải tìm ra cho bằng
được'
Tôi rất tò mò về lý do.
Rất khó đoán nên chắc là tôi phải trực tiếp ra tay.
“Yihi. Gọi Griffin, Gigantes và Hydra đến
đây. Tôi muốn ra ngoài chơi”
“Yihihihi. Chủ nhân, Yihi cũng đi được chứ? ”
"...Em sao?"
Mắt tôi nheo lại.
Sự thật đã được chứng minh, Tiên nữ không thể rời khỏi Hầm
ngục.
Từ trước đến nay vẫn vậy.
Yihi nhìn thấy biểu hiện của tôi và giải thích.
"Trước đây thì
không thể, nhưng giờ em làm được rồi. Yihi muốn nhìn thấy bên ngoài Hầm ngục!"
Tôi nghĩ ngợi 1 lát.
Hậu quả sẽ ra sao nếu Yihi ra ngoài nhỉ?
"Tôi nói gì thì em
phải làm thế nhé"
“Yihihihi. Chắc chắn
rồi. Em sẽ lắng nghe lời Chủ nhân nói”
Nghe thôi á?
Mặc dù tôi hơi nghi ngờ, nhưng cô nàng có vẻ kiên quyết lắm.
Đôi mắt cô nàng rực cháy và chỉ muốn ra ngoài.
Dù sao thì tôi cũng cần người huy động đám sinh vật thượng
đẳng.
"Chuẩn bị đi”
"Vâng ~ yihihihihi!"
Yihi nhảy múa với niềm vui sướng.
0 comments:
Đăng nhận xét