Chương 210: Gustarte (phần 2)
Huuuuuong!
Hàng trăm hắc cầu bốc lên xung quanh cơ thể hắn, tạo nên một
cơn bão đen mạnh mẽ. Không gian vặn vẹo và ranh giới giữa trái đất và bầu
trời biến mất.
Đó không phải là một cơn bão bình thường. Ngạc nhiên
thay... hiện tượng này không gì một vũ khí được tạo ra bởi Đại Công tước Upa.
Tay phải của hắn nắm lấy phần dưới của cơn bão và nó chuyển
động theo tay hắn. Cơn bão được sử dụng như 1 thanh kiếm và ngay lập tức
làm đám thiên thần bốc hơi.
“...Một con quái vật vượt
quá cấp độ của con người.”
Yoo Eun-hye đau khổ nói. Họ không bị tấn công vì chẳng
phải mục tiêu. Ngoài ra, họ còn đang cách hắn khá xa, thế nên nếu may mắn
tìm được chỗ nấp, họ sẽ không bị dính đòn. Nhưng, xác suất vẫn rất mong
manh, dù sao thì rời khỏi chỗ này vẫn còn nguy hiểm hơn cả ở lại.
Tiến thoái lưỡng nan.
Một khi toàn bộ đám thiên thần còn hiện hữu biến mất, sẽ là
1 đòn tấn công mạnh mẽ nữa hướng đến chúng.
“Đó là một Đại Công tước.”
Kim Yura. Cô cùng em gái Min-ji của mình là 2 Thượng sư. Họ luôn bình
tĩnh, nhưng lúc này giọng nói của cô thật lạ.
Nó chứa đầy một cái gì đó khác hơn là sợ hãi.
Tuy nhiên, Yoo Eun-hye đã không nhận ra sự khác biệt khó thấy ấy.
“Có gì khác biệt sao?”
“Một Đại Công tước mạnh hơn nhiều so với những người cùng cấp độ. Chắc chắn rồi…
vâng.”
Tổ đội chỉ còn lại 23 người còn sống. Tất cả đều im lặng
vì sợ hãi sau lời nói của Kim Yura.
Đó là bởi vì họ bị choáng váng bởi chính cảnh chiến đấu.
Huuuuuuong!
Cơn bão khổng lồ nổi lên và rơi xuống như 1 tờ giấy. Không
có gì còn lại trong khu vực mà cơn bão quét qua. Dù như thế vẫn chưa đủ để
xác nhận rằng họ sẽ không chống đỡ được. Nhưng chuyện đó cũng khó không khác gì
di chuyển 1 ngọn núi.
Và Mặt trời đen lơ lửng trên bầu trời giống như một hố đen
đang đều đặn hút hết đám thiên thần xung quanh nó. Một tồn tại áp đảo đám
thiên thần, vậy nên không thể đo đếm được sức mạnh của hắn.
"Kuhuhuhu!"
Vào lúc đó, Đại Công tước Upa cười lớn.
Có một thiên thần không bị đe dọa bởi cơn bão hay bị hút vào hố đen.
Một thiên thần với ba đôi cánh. Một thiên thần bậc
trung.
Những tia sáng đang tỏa ra từ cô. Ánh sáng dường như bảo vệ cô khỏi mọi đòn
đánh.
Upa nói với một nụ cười.
"Ánh sáng đó có thể bảo vệ ngươi mãi
mãi không?"
"Phước lành của Chúa là không thể xuyên thủng!"
"Hay đấy"
Ngay sau đó, Upa chạm tay phải vào cơn bão. Nó lập tức chia
thành trăm ngàn lưỡi kiếm bao vây lấy thiên thần nọ.
Upa cưỡi trên một trong những lưỡi kiếm và tiếp cận thiên
thần. Và hắn cẩn thận đưa tay vào trong ánh sáng.
Shiiiiik!
Đó là ánh sáng chống lại Quỷ dữ. Ngay khi tay Upa chạm vào, ánh sáng bùng
lên dữ dội và cố gắng đốt cháy hắn. Tuy nhiên, Upa nở 1 nụ cười đắc thắng và
khu vực tay hắn chạm vào chuyển sang màu tối.
"Khụ khụ!"
Tay Upa nắm lấy cổ thiên thần nọ.
"Ta sẽ tự mình ăn thịt ngươi"
Khi tất cả ánh sáng đã biến mất, tay phải của hắn vuốt ve cơ thể của thiên thần
trong khi miệng hắn cắn vào cổ cô.
“......”
Yoo Eun-hye nhắm mắt lại.
Cô không muốn thấy cảnh thiên thần bị Ác quỷ ăn thịt vì nó là tượng trưng cho
chiến thắng của cái ác. Ngay cả khi thiên thần không giúp đỡ con người, họ
vẫn là những vị thần... cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
‘Mình thà...'
Yoo Eun-hye đang phải đấu tranh.
Họ mang theo một quả bom. Tên là 'Hy vọng.'
Nếu họ sử dụng nó từ khoảng cách này, liệu họ có thể giết được Đại Công tước
Upa không?
Nó sẽ là một thành tích tuyệt vời. Hàng trăm nghìn
sinh vật cũng sẽ bị xóa sổ nên đây không phải là một cuộc trao đổi tồi.
‘Phương án cuối cùng. Nếu
chúng ta bị bắt thì mình sẽ nhấn công tắc cho vụ nổ.'
Cô mở mắt và thở ra.
Cô sẽ hành động tùy thuộc vào những gì xảy ra giữa Upa và đám
thiên thần.
May mắn thay, Upa quay lại và tất cả các sinh vật đi theo hắn
"Đến phát điên mất."
Yoo Eun-hye cuối cùng cũng mở miệng một lúc sau khi Upa rời
đi.
"Huh!"
"Đù má. Cái
loại quái mòe gì không biết?
“Chúng ta có thể thắng
không, đội trưởng?”
Các thành viên còn lại đã xoa dịu được trái tim đang đập bình bịch của mình.
"Chúng ta vẫn còn
Hy vọng. Chỉ cần có Hy vọng, chúng ta vẫn có thể giành chiến thắng."
Yoo Eun-hye lặp lại như thể cô đang thôi miên họ.
Trong khi tất cả các thành viên trong tổ đội đồng ý với cô thì Kim Yura và Kim
Min-ji lại có phản ứng hoàn toàn khác.
Đặc biệt, đôi mắt của Kim Yura rất phức tạp.
“Đại Công tước…”
***
Tôi quan sát mọi thứ từ tháp đồng hồ ở trung tâm lâu
đài. Mọi giác quan của tôi chạm đến bầu trời và mặt đất, khiến tôi có thể
đọc được mọi thứ đang xảy ra ở vùng lân cận.
'Upa không ngần ngại sử dụng vũ lực'
Ariel Diablo đang đánh nhau với Upa Bullenon. Lượng sức mạnh mà hắn không
ngần ngại sử dụng là bao nhiêu? Phải nói thật là tôi hơi bị nể hắn.
‘Hắn đã đạt đến ngưỡng sức mạnh trong kiếp trước’
Có cảm giác như Upa đã chuyển mọi thứ từ kiếp trước sang. Dường như không có sự
khác biệt nào cả. Hắn làm được điều này bằng cách nào chứ?
‘Mình nhớ là một khi trở nên siêu việt, hắn có thể triệu hồi lâu đài khổng
lồ Bullenon.'
Tôi đã bước chân vào cánh cửa
siêu việt, nhưng là siêu việt nhờ buff chứ không phải hàng real. Upa cũng
vậy. Thế nên hắn không đủ tư cách để triệu hồi lâu đài Bullenon.
Bullenon...
Chỉ mới nghĩ về nó thôi mà tôi đã thấy rùng mình.
Nó được tạc từ ngọn núi lớn
nhất Quỷ giới và một khi Upa triệu hồi nó, không ai có thể ngăn cản.
‘Mình vẫn chưa biết Pandemonium mạnh cỡ
nào'
Ariel đang lãnh đạo các hiệp
sĩ của mình và tàn sát đám thiên thần. Các Hiệp sĩ bạc dường như trở nên mạnh
mẽ hơn khi phối hợp cùng nhau. Hơn nữa, không phải tất cả chúng đều đã
phát triển hoàn toàn nên chúng không hoàn hảo.
Mặt khác, Pandemonium không tích cực tiêu diệt đám thiên thần. Hắn thậm chí còn
không rời khỏi lâu đài.
"Pandemonium, chắc hẳn hắn đang nghĩ rằng mình định trốn chạy"
Tôi bắt đầu cười.
Tôi đã tạo ra tình huống này. Đương nhiên tôi không thể bị loại trừ.
Rất nhiều sinh vật đã được
để lại để theo dõi tôi.
“Hộc hộc! Chủ nhân! Chủ nhân!"
Tôi chợt nghe thấy một giọng
nói quen thuộc.
Khi tôi quay đầu lại, Yihi bay về phía tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi ngay lập tức sử dụng pháp lực để phong tỏa khu vực xung quanh
mình. Tôi phải cẩn thận về việc bị theo dõi. Sẽ rất rắc rối nếu 'công
việc' mà tôi đang lên kế hoạch bị kẻ thù biết trước.
Yihi lau trán bằng một tay và mở miệng.
"Chủ nhân. Yihi vừa nhận được tin từ Chrisley. Yihi tự hỏi cái
gì mà…”
“Nói đi, đừng ngại”
“Thuật sĩ Ánh trăng đã bị bắt.”
"Tôi biết rồi"
Tôi gật đầu.
Thuật sĩ Ánh trăng!
Đúng như tôi nghĩ.
Tôi nghi rằng Upa sẽ không
đưa Thuật sĩ Ánh trăng đến đây do sự bất ổn của gã, vì vậy tôi đã lên kế hoạch
bắt Thuật sĩ Ánh trăng.
May mắn thay, kế hoạch của
tôi dường như khá ổn. Thuật sĩ Ánh trăng đã bị bắt.
'Mình không chắc chúng muốn gì nhưng...'
Sự kiện đặc biệt của các Đại
Công tước.
Tôi vẫn không chắc chính
xác nó là gì.
Chúng muốn tôi cho một mục đích cụ thể.
Tôi không chắc chắn vì phần này.
Nhưng ít nhất tôi biết những
gì tôi có thể nhúng tay vào.
Tôi nhìn ra ngoài đường
chân trời. Không có chỗ để nghỉ ngơi. Khu vực tràn ngập khói đen và
máu. Đám thiên thần đã bị đẩy lùi. Upa và Ariel tấn công sắc lẹm.
Nếu các thiên thần bị tiêu diệt thì Hash sẽ bị đe dọa. Tôi có chút lo lắng
nhưng không bận tâm chút nào.
'Thiên thần không phải lũ ngốc'
Chúng không phải lúc nào
cũng bị áp đảo. Từ Hash, tôi có kha khá thông tin về đám thiên thần. Số
lượng tử vong là khá nhiều, nhưng chúng cũng kịp gây ra không ít sát thương cho
lũ Quỷ.
Tôi sờ trên người để tìm một thứ.
Rất nhanh tôi đã chạm vào nó, một mũi tên nhọn. Đó là món đồ mà 0001 đã
đưa cho tôi.
'Nguyệt tiễn', vũ khí cấp
(L)
Đó là vật phẩm cần thiết để
‘chăm sóc’ Thuật sĩ Ánh trăng 'Gustarte'.
Tôi không biết mũi tên này sẽ làm được gì.
Bước tiếp theo của tôi sẽ phụ thuộc vào việc gã có bị đè ép thành công hay
không.
“Tôi cần rời khỏi chỗ này một lát”
"Huh? Chủ nhân có kế hoạch đi ngắm cảnh à? Yihi nghĩ…”
Tôi nhìn xung quanh. Ngoài Upa, các Đại Công tước khác còn rất nhiều sinh
vật. Sẽ rất khó ‘làm ăn’ nếu chúng cứ soi mói từng hành động của tôi.
Nhưng tôi không thể không làm
gì.
“Gọi Oswen đi. Anh ta sẽ lo phần còn lại.”
"Vâng, Chủ nhân. Em chỉ cần gọi cho anh ta thôi hả?"
Yihi đập cánh.
“Tôi tin rằng em sẽ làm tốt”
Pahat!
Tôi lấy ra một quyển trục
dịch chuyển và xé nó. Tôi đã chặn lại luồng pháp lực trong khu vực này
nhưng quyển trục này là loại đặc biệt. Có 1 nhược điểm là không thể di
chuyển xa, nhưng tôi có thể di chuyển nhẹ nhàng mà không làm ảnh hưởng đến luồng
pháp lực.
Một lúc sau, tôi lặng lẽ
biến mất. Người duy nhất còn lại là Yihi đang bối rối.
0 comments:
Đăng nhận xét