Chương 235: Quỷ giới (phần 2)
Tiếng thét vang vọng và lan ra toàn thế giới
Trận chiến với Camael đã kết thúc, giờ là lúc đến Quỷ giới.
'Chúa tể Địa ngục.'
Các Ám hồn đã đánh thức Chúa tể Địa ngục đang ngủ say ở nơi sâu nhất trong Hư
vô để giết lũ quỷ. Hiện tại hắn đang nuốt chửng các thế lực ở Quỷ giới.
Nếu cứ làm chuyện này một mình, thì hắn sẽ có được sức mạnh
to lớn.
Nhưng tôi không biết giới hạn sức mạnh của mình. Ở trạng
thái này, đến thần tôi còn chẳng sợ. Tôi đã gặp Gustarte, trải nghiệm sức
mạnh và hấp thụ anh ta nên rất chắc chắn về điều đó.
Chúa tể Địa ngục chỉ là một vị hoàng đế bất hạnh thất vọng
về các vị thần và đã chết khi cố gắng thành thần. Thực ra, tôi đã đoán trước
được phần nào bộ kỹ năng của hắn. Trái tim của Chúa tể Địa ngục đã giúp
tôi đến được nơi này, vì vậy tôi không thể tưởng tượng được chủ nhân của nó sẽ
mạnh đến mức nào.
'Mình sẽ không thua.'
Chắc chắn.
Thành thật mà nói, Camael không phải là đối thủ của tôi khi
nói đến sức mạnh thuần túy.
Bây giờ tôi thậm chí còn mạnh hơn cả khi đối phó với
Camael.
Tôi xiết chặt bàn tay. Quỷ môn dần tiến sát mặt đất.
Tôi nghỉ ngơi 1 lát. Cái việc dọn dẹp và tổ chức lại đám sinh vật thật khiến
người ta kiệt sức. Mở cánh cửa đến Quỷ giới ngay lập tức không phải là một
ý kiến hay. Hơn nữa...
"Đã hoàn thiện."
Oswen nói với tôi bằng một giọng hài lòng. Anh ta đang
cầm một chiếc vòng cổ trên tay. Từ nó toát ra 1 luồng pháp lực thần bí khiến
tôi không thể dời mắt. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ bằng Thần nhãn.
Ngay sau đó, thông tin chi tiết về nó xuất hiện.
----------------------------
Tên: Vòng cổ bảo hộ (10/10)
Mô tả – Một chiếc vòng cổ bảo vệ người dùng khỏi những lời nguyền nhất định. Nó
sẽ bị phá hủy sau khi chặn đứng 10 lời nguyền.
Danh sách những lời nguyền mà nó chống lại – Đau đớn, Băng tinh, Biểu cảm con rối,
Linh hồn Golem, Kẻ hủy diệt linh hồn, Hủy diệt nhân tính, Ngọn lửa Linh hồn, Lời
nguyền gai nhọn, Lời nguyền Hiệp sĩ … Khổ cực thần thánh.
----------------------------
Danh sách bao gồm vô số lời nguyền. Có rất nhiều lời
nguyền tôi chưa nghe bao giờ.
"Cái này là để bảo vệ ta trước Chúa
tể Địa ngục sao?"
"Đúng vậy. Thần
đã thiết kế nó để ngăn chặn tất cả những lời nguyền mà Chúa tể Địa ngục có thể
sử dụng.”
Anh ta nói đầy tự hào.
Tôi lắc đầu và hỏi.
"Chúa tể Địa ngục biết cách sử dụng
những lời nguyền này?"
"Vâng! Hắn đắm
mình trong đó và nghiên cứu về trớ chú rất chăm chỉ trong những năm cuối đời. Tốc
độ lĩnh ngộ của hắn phải ngang với các vị thần”
“Hắn không phải là một Vu sư.”
Thật là
tuyệt. Có ít nhất 100 loại lời nguyền trong danh sách. Gần như không thể
có người biết sử dụng thành thạo nhiều lời nguyền như vậy. Chúa tể Địa ngục
không phải người quá nổi tiếng trong lĩnh vực này.
Hắn là một thiên tài kiếm thuật và là bậc thầy Quỷ thuật. Tóm lại, hắn là một Ma kiếm sư.
Tôi chắc chắn là hắn vẫn rất khó nhai cho dù tôi không trúng nguyền rủa.
“Cơ thể của Bệ hạ không thể bị ảnh hưởng bởi những lời nguyền…hầu hết những
lời nguyền trong danh sách sẽ không linh nghiệm. Nhưng Ngài nên đeo nó để đề
phòng.”
Chỉ số Trí tuệ của tôi là
174. Lời nguyền không thể gây hại cho tôi. Tôi đã ra lệnh cho Oswen chế
tạo nó trước khi biết được điều này.
Nhưng Oswen dường như không quan tâm.
'Anh ta có mối hận thù
lớn với Chúa tể Địa ngục.'
Oswen vốn ban đầu là một con người. Anh ta là một thợ rèn giỏi thích chơi
lửa. Rồi một ngày, Chúa tể Địa ngục đến và buộc anh ta phải chế tạo Thất đại
tội. Nhưng vẫn chưa hết. Anh ta bị kéo đến Âm giới và mất
đi hình dáng ban đầu.
Anh ta ghi lòng tạc dạ mối
thù này. Bằng chứng là mắt Oswen hừng hực lửa giận.
"Cảm ơn."
Lời khuyên từ thuộc hạ của
mình. Nó không tệ chút nào
"Nó rõ ràng sẽ có ích."
"Thần cũng mong là như vậy."
Tôi quay đi sau khi đeo chiếc vòng cổ lên.
Tôi đứng trên đỉnh Hầm ngục
của mình và nhìn chằm chằm xuống đất.
Tôi gần như đã hoàn thành
lời hứa với các vị thần.
Họ đưa tôi trở lại để đổi
lấy sự an toàn của Trái đất và mạng sống của con người. Mặc dù nhiều người
đã chết, nhưng họ vẫn sống sót và tiếp tục phát triển.
Đây là sức mạnh của con
người, họ sống dai như gián vậy, nhưng tôi thích sự kiên trì đó. Nó tương
tự với bản tính của tôi. Tôi sẽ không đạt được vị trí này nếu không tham
lam và quyết làm đến cùng.
Trong mọi hoàn cảnh, con người đều rất mạnh mẽ. Họ sẽ ngày càng trở nên mạnh
mẽ hơn cho đến khi vinh quang trong quá khứ được phục hồi.
Nếu tôi rời khỏi nơi này
thì Trái đất sẽ an toàn. Ngay cả khi có vấn đề, nó sẽ không dễ dàng sụp đổ
nhờ sự hiện diện của các Dị năng giả.
Đã 50 ngày kể từ khi tôi hấp thụ Camael.
Tôi hết việc ở Trái đất rồi.
Mọi thứ đã kết thúc nên
lãng phí thêm thời gian cũng vô ích. Tôi vẫn chưa nhận được thông báo Quỷ
giới đã bị chiếm đóng. Tôi không thể cho Chúa tể Địa ngục thời gian để
chinh phục hoàn toàn Quỷ giới.
Đã sắp xong việc nên hắn không hi vọng có người đến đâm sau lưng hắn.
Tôi trở lại Hầm ngục.
Có rất nhiều sinh vật đang
tập trung ở gần Lõi.
Chrisley và Ariel đi đầu.
Tôi mở miệng không chút do dự.
“Chúng ta sẽ di chuyển về Quỷ giới.”
Quỷ giới. Đó là những từ đầy hoài niệm.
Tôi giơ tay lên. Một liên kết vô hình kết nối với Quỷ môn luôn đi theo
tôi.
Tôi giật dây.
Chẳng mấy chốc, cánh cửa
khổng lồ trên bầu trời mở ra và một khe nứt lớn xuất hiện trước mặt tôi.
Khe nứt biến thành một vòng tròn ma thuật.
Tôi bước đi đầu
tiên. Ở phía sau, tất cả tiếp bước theo tôi.
Một mùi nồng nặc xông vào mũi tôi.
Xác chết nằm rải rác khắp
nơi.
Bầu trời tím ngắt, tiếng quạ kêu đầy trời...
Trên cao là 3 mặt trăng.
'Quỷ giới.'
Tôi ngay lập tức biết rằng
mình đã đến Quỷ giới. Đó là dĩ nhiên. Bởi đây là nơi tôi sinh ra và lớn
lên. Mọi thứ đều khác với Trái đất.
‘Mình cần phải đi đến Trung đô.'
Địa hình xung quanh khá
quen thuộc. Thành Quỷ đế cách đó không xa. Bốn Đại Công tước chiếm
đóng phía Đông, Tây, Nam, Bắc xung quanh thành Quỷ đế.
Nhưng cũng có mùi chết
chóc nồng đậm.
Quỷ giới luôn xảy ra chiến
tranh và không ngày nào là máu không chảy xuống.
Số lượng quỷ chết đi khi chiến đấu là không thể đếm được.
Tuy nhiên, mùi vị Tử vong
chưa bao giờ nặng nề thế này. Dù kẻ thua cuộc thường phải chết và người
chiến thắng sống sót. Mùi nặng đến cấp độ này thì đúng là bất thường.
Đặc biệt, càng gần thành
Quỷ đế, mùi vị càng thêm nặng. Trung đô là nơi kiểm soát các Đại Công tước.
Ý thức của tôi lan rộng. Nếu
tôi chú tâm thì có thể nhận thấy bất kỳ sự hiện diện nào trong phạm vi hàng
trăm km. Tuy nhiên, lần này lại không thấy gì.
Có một điều kỳ lạ khác.
Mùi xác chết là không thể
chịu nổi.
“Chẳng có cái xác nào”
Đúng thế, hoàn toàn không
thấy cái xác nào. Cũng không thấy chút bóng dáng của người sống.
Tôi không biết điều này có
nghĩa là gì.
“Ariel Diablo. Ở Quỷ giới còn thế lực nào tồn tại?”
Chúa tể Địa ngục vẫn chưa
chinh phục được Quỷ giới. Một thông báo sẽ xuất hiện nếu điều đó đã xảy
ra. Đặc biệt, Ariel sẽ phát hiện đầu tiên.
Ariel và tôi tôn trọng lẫn nhau. Sức mạnh của dòng dõi Diablo ngự trị
trong tôi. Tôi sẽ để tòa thành của cô ta nguyên vẹn. Ariel thừa biết tôi
đã nhân từ như thế nào.
Ariel cúi đầu cảm ơn và
nói.
“Chỉ còn lại lực lượng của thần. Còn lại thì đã sụp đổ hết”
Upa, Pandemonium và Okullos.
Lực lượng của 3 Đại Công tước đã sụp đổ.
Đó là điều đáng báo động.
"Vậy đến thành của ngươi đi. Chúa tể Địa ngục có thể ở gần đó"
Chúa tể Địa ngục sẽ buộc
phải xuất hiện ở nơi vẫn còn thế lực chống đối. Mục tiêu của hắn là chinh
phục Quỷ giới.
Không cần hướng dẫn.
Tôi biết chính xác thành của
Ariel ở đâu.
Đó là bởi vì tôi đã đến đó để thách thức cô ta ở kiếp trước.
'Mình chỉ muốn được ngồi mát ăn bát vàng thôi'
Tôi đưa mắt về hướng thành Quỷ đế.
Chỉ những người được công nhận là Quỷ đế mới có thể tiến vào đó
Ngai vàng của Quỷ đế bị phủ
bụi ở đó. Tôi muốn ngồi trên đó, nhưng vẫn còn nhiều việc phải
làm. Tôi sẽ không thực sự trở thành Quỷ đế cho đến khi tôi đập chết Chúa tể
Địa ngục. Quỷ giới là vùng đất của loài Quỷ. Vậy mà Chúa tể Địa ngục lại muốn
chinh phạt nó.
Điều này quá là Hư Trúc rồi.
‘Xong việc rồi đến sau vậy'
Tôi không thể để lòng tham
dẫn hướng mình đi được.
Giết xong Chúa tể Địa ngục
không tính là quá muộn.
Tòa thành của Ariel nằm ở
phía bắc thành Quỷ đế. Đó là một nơi phủ đầy tuyết. Lý do cô ta ở lại
Hầm ngục Greenland là do môi trường quen thuộc. Đó là một lâu đài khổng lồ
có tuyết rơi quanh năm.
Riêng phủ thành chủ đã có kích thước bằng cả 1 thành phố. Có thể nói hơi quá,
nhưng có thể coi nơi này là 1 tiểu vương quốc.
Đây là nơi chủ lực của
Ariel đóng quân và được cô ta chỉ đạo trực tiếp.
Tuy nhiên, ngay cả tòa thành vĩ đại này cũng yên lặng. Có thể cảm nhận được
các sinh vật ở bên trong, tuy nhiên chúng đang run sợ đến mức thở ra cả mùi ‘lo
lắng’
Lũ Quỷ đang ẩn nấp, nếu
không nhìn kỹ thì tôi cũng không phát hiện ra chúng. Chúng đều đang thủ thế tấn
công.
Lũ Quỷ cũng đang bảo vệ
các cổng thành
'Chúng dường như đã phát hiện ra quân của mình từ xa.'
Tôi dẫn đầu một đội quân gồm
150.000 sinh vật.
Số lượng lớn thế này là nhờ vào số Pt nhận được sau khi giết Camael. Dù yếu
hơn trước chút, nhưng cũng toàn hàng trung cấp và cao cấp.
Lũ Quỷ trong thành đã phát hiện ra quân đội của tôi từ xa và cho rằng chúng tôi
là kẻ thù.
Ariel xin phép tôi và đi thẳng
đến cổng thành.
“Mở cửa ra. Ta là Ariel Diablo.”
Giọng cô ta vang vọng. Pháp
lực dịu nhẹ truyền vào giọng nói của cô ta nên không đời nào chúng không nghe
thấy được. Tai Quỷ thính hơn con người gấp 10 lần.
Có người xuất hiện trên đỉnh tường thành.
Đó là một con quỷ già với bộ râu ngắn và mặc áo giáp.
“Có thật là Ariel không?”
"Ngươi không thấy cặp sừng sao? Nếu ngươi không mở cửa ngay thì phải
chịu trừng phạt"
Ariel hất cằm lên khi trả
lời. Cô ta là chủ sở hữu ban đầu của nơi này. Cấp dưới của Ariel
trung thành đi theo cô ta nên họ nên mở cửa ngay lập tức. Nhưng hóa ra lại
không phải.
"Xin lỗi. Ta không thể mở cửa."
"Cái gì...?"
Khi con quỷ già lắc đầu, vẻ
mặt của Ariel trở nên lạnh lùng. Cô ta không được phép ‘đăng nhập’ vào tòa
thành của chính mình. Điều này có nghĩa là gì? Dù bị đánh bại trong
trò chơi trở thành Quỷ đế, Ariel vẫn là một Đại Công tước.
"Đây có thể là một mưu đồ của Chúa tể Địa ngục. Lựa chọn của ta có thể
phá hủy lâu đài này nên ta phải cẩn thận."
Con quỷ già vẫn kiên trì.
“Sasun! Đến Chủ nhân mà ngươi cũng không nhận ra sao? Ta sẽ phá nát
cái cổng này và giết hết các ngươi.”
Cặp sừng dài của Ariel run
lên. Cô ta lấy ra một thanh kiếm ngà và bao phủ nó bằng Hỗn độn. Kỹ
năng tự sáng tạo của Ariel. Đó là một kỹ năng mà chỉ cô ta có thể sử dụng. Điều
đó lẽ ra đã đủ bằng chứng, nhưng con quỷ già vẫn ngoan cố.
"Vậy thì cởi hết quần áo ra và xoay người lại. Ta sẽ xem có vết sẹo của
Chúa tể địa ngục không. Nếu ta dùng phép thuật kiểm tra mà sai thì ta sẵn sàng
dâng đầu lên"
“Tên khốn nhát gan này…”
Ariel gầm gừ. Những
người đi theo cô ta luôn hành động như những hiệp sĩ đối với cô ta. Nhưng
đây lại là cọng rơm cuối cùng. Ngoài ra, tôi lại đang ở đây. Tôi không
cho phép cô ta hành động. Đây cũng là thành của cô ta. Cô ta không muốn
làm hỏng nó.
Đôi mắt của Ariel hướng về
phía tôi.
Tôi lắc đầu và nói.
"Làm đi."
Ariel có tham vọng lớn nên
cô ta đã nhanh chóng đáp ứng.
Cô ta tôn trọng tôi và tuân mệnh tuyệt đối.