Chương 225: Phát
nổ (phần 3)
Yoo Eun-hye nhìn
tia sáng trắng từ xa.
“Bệ hạ sẽ an toàn.”
Oswen đang ở bên cạnh cô.
Họ đang cưỡi trên lưng Bạch. Cả 2 đã di chuyển hơn nửa ngày và suýt soát
né được phạm vi của vụ nổ
“Tôi thấy có chút không bất an. Chúng
ta quay lại lần nữa được không?
“Bệ hạ muốn tôi dẫn cô tới chỗ cũ, tôi phải làm theo lệnh”
Oswen nhẹ nhàng nói.
Mặc dù bây giờ anh ta có vẻ ngoài khủng khiếp của một sinh vật, nhưng ban đầu
anh ta là con người, là 1 thợ rèn đỉnh cấp của Nhân loại. Thật không may, Chúa
tể Địa ngục đã chú ý đến anh ta, nhưng anh ta không hoàn toàn quên đi bản ngã
của 1 con người.
“Cô thật sự ngốc sao. Tại sao lại
quay lại đó? Cảm ơn vì đã đưa Bệ hạ trở lại, nhưng cô không phải là con
người sao?”
"Anh ấy đã nói mình là hy vọng của chúng tôi. Tôi quay lại để xác minh xem
anh ấy có phải là hy vọng đó không"
Yoo Eun-hye trả lời không chút do dự.
Cô đã suy nghĩ về câu trả lời đó nhiều lần trong
đầu.
Oswen nín ngay lập tức rồi hỏi tiếp.
"Ngài ấy là hy
vọng của các cô?"
"Đúng. Tôi
đoán vậy. Anh ấy... là hy vọng cuối cùng của nhân loại. Chẳng ai khác
biết được điều đó”
"Hả, một con người vẫn còn nghĩ như vậy mặc dù biết bản chất thật của Bệ
hạ? Vậy cô sẽ làm gì tiếp theo?"
"Tôi không biết. Mọi thứ thật khó hiểu. Tuy nhiên, tôi cảm thấy đáng buồn cho
anh ấy khi biết anh ấy đang bị kẻ thù bao vây"
Yoo Eun-hye đồng cảm với người đàn ông đó. Cô không biết tại sao. Cô
chỉ cảm thấy đáng buồn cho anh ta.
Oswen chết lặng. Anh ta cho rằng người phụ nữ này bị điên.
“Vậy còn việc ở bên
cạnh Bệ hạ thì sao?”
"Huh?"
"Nô ấn. Sau đó
Bệ hạ sẽ tặng cô những lợi ích."
Oswen thốt ra những lời đó.
Trên thực tế, Oswen biết rằng Bệ hạ, hay Randalph
Brigsiel mà anh ta biết, có xu hướng cởi mở hơn một chút khi có một Khế ước.
Đó là bởi vì Ngài ấy chắc chắn rằng người đó sẽ ở
bên cạnh mình.
"...Tôi
hiểu. Tôi sẽ làm vậy"
"Cô sẽ phải hối hận đấy"
“Miễn là nó mang
lại lợi ích cho thế giới là được. Tiếp cận anh ấy hơn sẽ giúp ích rất
nhiều.”
“Hà! Một ý tưởng vô cùng thiên tài. Kỳ quái đến độ thiên tài”
Oswen tràn đầy ngưỡng mộ.
Yoo Eun-hye nở một nụ cười đau khổ.
“Anh ấy sẽ ổn chứ?”
"Hãy tin vào
Ngài ấy."
Oswen trả lời ngắn gọn.
Tiếp đó là sự im lặng nặng nề
Ngay sau đó vụ nổ chấm dứt và ánh sáng trắng mờ dần.
Tai tôi ù đi. Các giác quan suy giảm xuống mức tối thiểu. Mắt tôi nhòe đi
và toàn thân đau nhói.
Đó là hậu quả của vụ nổ.
'Pháp lực của mình đã bốc hơi.'
Tôi lắc đầu. Pháp lực được phục hồi của tôi, chỉ còn lại 2%. Nó chỉ đủ để
duy trì cơ thể của tôi.
Đó là minh chứng cho pháp lực to lớn đã bảo vệ cơ
thể tôi. Tất nhiên, trước đó tôi không còn lại nhiều pháp lực. Tôi quay lại và
tìm kiếm xung quanh.
Có những hố bom ở khắp nơi. Chúng đều rất sâu. Mây trên trời cũng đã tan
hết.
Đám sinh vật xung quanh tôi đã bốc hơi. Tôi không thể nhìn thấy dù chỉ một
cái xương. Tất cả các xác chết đã biến mất. Thậm chí cả các sinh vật
thượng đẳng cũng mất dạng.
'Tuyệt vời làm
sao.'
Tôi tặc lưỡi.
Nó ‘nổ to’ hơn tôi tưởng.
Địa hình ở khu vực này đã thay đổi và chỉ mình tôi còn sống.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng lắc đầu. Dù có sức
hủy diệt lớn, nhưng nó không đủ để giết một Đại Công tước. Tốt nhất, nó sẽ
chỉ tiêu diệt lũ Quỷ và và sinh vật. Các Đại Công tước vẫn còn da thịt
dính trên người.
Tất nhiên, giả định đó chỉ thành sự thực nếu bọn chúng đang ở trạng thái ‘ổn
áp’
Tôi leo lên từ một miệng hố. Cơ thể tôi nắm
tận dưới cùng cái vách dốc nhất. Mặt đất tan chảy vẫn còn nóng nhưng tôi
đã cố gắng bám chặt.
'Túi ma thuật xáo
xào lên rồi'
Tôi muốn lấy một số vật phẩm hữu ích từ túi ma
thuật nhưng nó không nghe lời tôi. Có vẻ như vụ nổ đã khiến các vật phẩm
trong túi ma thuật bị kẹt.
Tôi lắc đầu và tiếp tục di chuyển.
Chiik. Chiiik.
Cảm giác như mặt đất đang tan chảy theo mỗi bước chân. Mặt đất đang cháy và tan
chảy như dung nham.
Chwaaaak!
Nó xảy ra khi tôi gần như leo lên đến đỉnh miệng hố.
Một âm thanh chói tai lọt vào tai tôi.
Degururu!
Đầu của một kẻ rơi xuống hố. Nhìn rất quen mắt.
Đó là đầu của Đại Công tước Upa Bullenon.
Đầu của hắn đã bị chém rụng.
Khi trèo ra khỏi miệng hố, tôi nhìn kẻ đã giết Upa Bullenon.
“Đồ khốn kiếp.”
Ai đó đang vừa chửi rủa vừa nôn mửa. Đúng
như tôi dự đoán, đó là Ariel Diablo. Xung quanh cô ta là hàng trăm xác
chết của lũ quỷ và sinh vật. Cô ấy đã giết tất cả những đối thủ mạnh còn
sống sót sau khi ‘Hi vọng’ bùng nổ.
Thành tựu này dựa trên thể chất thuần túy, với sự giúp đỡ rất ít từ pháp lực
của cô ta. Cô ta thực sự là một Bậc thầy vũ khí, có thể xài tất cả các thể
loại vũ khí.
“Randalph
Brigsiel. Ngươi có chuyện gì với ta à?"
Ariel Diablo
lườm tôi. Một phần ba chiếc sừng đáng tự hào của cô ta đã đứt, trên vai là
những vết chém rất sâu. Hai bên hông cô ta cắm đầy những ngọn giáo.
Bất cứ ai cũng
có thể thấy rằng cô ta đã đến giới hạn. Nếu tôi tấn công Ariel Diablo ngay
bây giờ thì khả năng cao là cô ta sẽ cạp đất.
Cô ta cũng biết điều đó. Dù tôi đang không ở trạng thái ‘ổn’ nhưng cô ta
còn ‘bất ổn’ hơn tôi.
"Giờ
ngươi có thể kết liễu ta mà không gặp chút khó khăn. Nhưng cố mà hoàn thành
trước khi những con quỷ khác dưới trướng của ta tới đây nhé"
Tôi nhún vai.
"Ta
sẽ không đụng vào một con thú bị thương."
Khả năng kết
liễu đối thủ rất cao nhưng tôi đã mất gần như toàn bộ pháp lực của
mình. Bên cạnh đó, xét về kiếm thuật thuần túy, cô ta vượt trội hơn
tôi. Không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ không bị thương nặng.
Tất nhiên, Ariel Diablo sẽ yếu đi theo thời gian. Cô ta đã phải chịu rất
nhiều vết thương và chỉ có thể chờ chúng tự lành. Tôi chỉ cần ngồi chờ cô
ta yếu đi rồi 1 kiếm lấy đầu là xong.
Nhưng, tôi cần phải nhanh hơn bộ hạ của cô ta. Cô ta là người đầu tiên
bước vào Đài thiên văn Greenwich, nhưng lũ Quỷ và sinh vật của cô ta đến rất
chậm. Có cảm giác như chúng đến từng người 1. Đó là một quyết định
rất sáng suốt.
"Huhu,
ngươi hèn hơn ta nghĩ đấy"
“Sẽ có ngày chúng ta cùng đối đầu ở trạng thái toàn thịnh. Ngươi không cần vội
vàng đi chịu chết vậy đâu”
“Mấy thằng hèn chỉ mõm là giỏi thôi.”
Cô ta đang khiêu khích tôi. Cô là một con quỷ không thích sự yếu đuối. Dù
dòng dõi cao quý đến đâu cũng không thể che giấu bản năng của mình.
Tôi mỉm cười và
nhìn chằm chằm vào mắt Ariel Diablo.
“Chuyện
gì đang xảy ra ở Quỷ Giới vậy?”
Tôi cần phải biết điều này. Đó là lý do ban đầu khiến các Đại Công tước
tập hợp lại. Tôi đã muốn nghe câu chuyện nhưng cuộc xâm lược của các thiên
thần đã gây ra một trận chiến.
Ariel cau
mày. Rồi cô ta mỉm cười như nhận ra điều gì đó.
"Ngươi,
không nhận được nhiệm vụ đặc biệt sao?"
"Nói
tiếng người đi."
“Haha! Khụ
khụ...! Ngươi đúng là không biết gì. Không, ta sẽ nói với ngươi. Hiện
tại, có kẻ đang đánh chiếm Quỷ giới”
“Ai
mà đủ mạnh để đe dọa một Đại Công tước chứ?”
"Hắn
đã nuốt 1 nửa lực lượng của ta. Lực lượng của Upa, Pandemonium, Okullos ở Quỷ
giới đã hoàn toàn sụp đổ."
Gì?
Tôi câm nín trong giây lát
Và xâu chuỗi những suy nghĩ của mình lại
“Ai mà sở hữu được sức mạnh đó ở Quỷ giới chứ?”
Tôi hỏi một cách hoài nghi.
Quỷ giới ban đầu
được chia thành 4 phần đều nhau cho Ariel, Upa, Pandemonium và Okullos.
Điều này đã diễn ra trong hàng trăm năm.
Vậy mà mới chỉ có vài năm thế cân bằng ấy đã bị xóa sổ?
Đó là 1 điều vô lý, một nhiệm vụ bất khả thi.
"Thậm chí là chẳng có tí quân nào. Chỉ
mình hắn thôi"
"Chỉ
một thôi sao? Hắn là Thần à?
“Hắn
là người đã từng cố gắng trở thành thần trong quá khứ.”
Ariel bình thản nói. Cô ta có vẻ không mấy ngạc nhiên khi chuyện này xảy
ra. Trong khi tôi đang cau mày, Ariel hỏi tôi.
“Randalph Brigsiel, ngươi có biết về Dạ Đế không?”
Dạ Đế.
Chúa tể Địa ngục.
Hắn ta có nhiều danh hiệu, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được cái tên đó
sẽ bật ra từ miệng Ariel.
Ariel cau có.
"Ta không biết chi tiết chính xác. Đó chỉ là những gì được viết trong nội
dung nhiệm vụ. Nhưng ta biết một chút về Dạ Đế. Nếu Dạ Đế thực sự ở Quỷ giới
thì sẽ rắc rối lắm đây”
Không chỉ Ariel, mà các Đại Công tước khác dường như cũng biết về Dạ Đế. Chúng
cảm thấy sợ hãi và vội vã sau khi nghe tên hắn ta. Nếu không, chúng đã
không tập trung nhanh như thế này.
Hóa ra đó là lý do
Tôi nhớ lại về Đại
Hắc Yêu Shilla 1 chút. Bà ấy vốn là mẹ của Chrisley, nhưng bị đóng băng và
bị bán tại Quỷ giới Đấu giá hội. Bà ấy bị băng bao phủ và tôi cảm thấy một
lời nguyền mạnh mẽ. Oswen vẫn chưa tìm ra cách làm tan băng.
Tôi nghe nói luồng
pháp lực đó tương tự như của tôi. Nói chính xác, nó tương tự như Dạ Đế. Tôi
đã nghĩ Dạ Đế có thể đang ở Quỷ giới, nhưng khả năng đó là cực kỳ
thấp. Làm thế nào một người chết có thể ở Quỷ giới được chứ?
Vậy mà bây giờ Ariel lại nói rằng hắn ta đang ở Quỷ Giới. Chúa tể Địa ngục đang
ăn sống nuốt tươi lực lượng của các Đại Công tước. Thật không thể tin nổi.
“Dạ Đế, ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn ta nhưng ta tin rằng Pandemonium thì khác. Dù
sao thì, lũ quỷ trong Quỷ giới sẽ không tồn tại lâu như vậy. Pandemonium
nói rằng kẻ phàm mạnh nhất là Dạ Đế. Hắn nói chỉ khi tất cả các Đại Công
tước cùng tấn công Dạ đế thì mới có tác dụng. Đó là một câu chuyện thực sự
nực cười. Bọn ta đã phớt lờ hắn ta vì hắn ta chỉ là con người. Dù sao
thì hắn ta đã bị các vị thần xử tử. Tuy nhiên...ta nhớ ra. Đây là lần đầu
tiên Pandemonium thừa nhận ai đó. Làm sao ta có thể không nhớ được?”
"Thật
vô nghĩa. Ngay cả khi hắn ta đã hồi sinh, thì 1 mình hắn mà đánh chiếm được cả
Quỷ giới sao?"
Sức mạnh được chuẩn bị bởi Chúa tể Địa ngục.
Tôi đã tiếp quản Âm giới.
Kho báu của hắn ta vẫn còn đó.
Tuy nhiên, hắn
ta đang cố gắng chiếm lấy Quỷ giới một mình.
Điều đó là không
thể trừ khi hắn ta là một vị thần, và hắn ta không phải thần.
“Nhiệm
vụ đặc biệt nói rằng hắn ta sẽ chiếm Quỷ giới trong một năm. Bọn ta đã
tham gia vào trò chơi nên không biết về tình hình ở Quỷ Giới. Chỉ có ngươi
mới có chìa khóa để giải quyết vấn đề này.
Chìa khóa để
giải quyết vấn đề?
Trở về Quỷ giới?
Nghe có vẻ sai sai. Lẽ ra tôi mới nên là người nhận nhiệm vụ ngăn chặn Dạ
Đế chứ nhỉ.
“Nhưng hết rồi. Ta
đã mất hết quân chủ lực, Upa đã chết và Pandemonium thì bặt vô âm tín. Nếu
Pandemonium nói thật, chúng ta sẽ không thể ngăn cản Dạ Đế. Ta không thể
solo lại hắn ta. Sẽ tốt hơn nếu xây dựng sức mạnh của ta ở đây"
Tôi đã hiểu đại khái. Ariel Diablo dường như
đã xác định lộ trình của mình. Mọi chuyện sẽ khác nếu 4 Đại Công tước lãnh
đạo tất cả các sinh vật trong Quỷ giới. Nhưng việc đã đến nước này, Ariel
quyết định chúng không thể thắng.
“Hừ, hiện tại không giết ta thì sau này
phiền toái lắm đấy”
“Pandemonium còn
khó chịu hơn.”
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Pandemonium đã mất dạng. Hắn có vẻ sẽ không
chết nên chắc là đi trốn rồi.
Tôi đã để vuột mất hắn... Tiếc vãi ra.
Tôi rất muốn chém hắn vài nhát vì hắn dám cắn trộm tôi, nhưng việc này chắc
phải delay rồi.
"Đúng rồi."
Ariel Diablo cũng đồng ý về sự khó chịu của
Pandemonium. Ở vài khía cạnh, Pandemonium khó chịu hơn Upa. Hắn ranh mãnh
như 1 con rắn.
Tôi quay lại.
Ariel không có khả năng chết ở đây do lũ Quỷ của cô
ta và Pandemonium đã trốn thoát.
'Nếu Pandemonium biết Upa đã chết thì hắn sẽ chuồn ngay lập tức.'
Kể từ giờ sẽ là trận chiến chống lại thời gian.
Tôi đã nuốt vài Hầm ngục của Upa, nhưng sẽ rất khó chịu nếu Pandemonium bắt đầu
hành động.
Tôi cần phải di chuyển nhanh hơn.
'Chúa tể Địa ngục. Dạ
Đế...'
Tôi nghĩ về Chúa tể Địa ngục khi cất bước.
Tôi cứ nghĩ là hắn ta đã đã chết. Trái tim của hắn ta đang ở trong người
tôi. Kể cả bây giờ, trái tim tôi vẫn đập nhanh hơn khi nghĩ về Chúa tể Địa
ngục.
Đó có phải là Chúa tể Địa ngục thực sự?
Hay có người đóng giả?
'Một năm.'
Nhiệm vụ đặc biệt chỉ định một năm. Nếu tôi
trở thành Quyỷ đế và quay trở lại Quỷ giới thì tôi sẽ gặp hắn ta.
Hoặc...hắn ta có thể đến đây, vì vậy tôi cần phải suy nghĩ cẩn thận về các lựa
chọn của mình.
sugoi sugoi