DH - Chương 1: Khởi đầu
"Này nhóc, mày phải mạnh lên từng ngày! Trong cái thế giới này, kẻ yếu chỉ xứng đáng với cái chết mà
thôi! "
Ai đã nói điều này nhỉ?
Trên chiến trường khốc liệt.
Một người đàn ông trước
khi chết đã nhắn nhủ lại với tôi như vậy đó. Cơ thể tôi run lên bần bật sau khi
nghe rành rọt đến từng chữ cuối cùng. Tôi không nhớ tên ông ta, nhưng những lời đó thì được tôi khắc
cốt ghi tâm.
Năm 13 tuổi.
Sau khi bị ném vào chiến trường, việc duy nhất tôi làm lúc đó là tìm đường sống. Kẻ địch chẳng thèm để ý tôi chỉ là 1 thằng nhóc. Chúng vẫn sẽ cắt cổ tôi nếu có cơ hội.
Vậy nên là tôi đã hết
sức tuyệt vọng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là làm thế nào để sống sót. Tôi
nhặt vũ khí của những kẻ đã vong mạng rồi tự tìm cách sử dụng chúng.
Tôi núp lùm theo dõi
những trận chiến. Giả vờ chết để sống sót trên chiến trường và thậm chí ăn luôn cả thịt của kẻ thù để tồn tại.
Một con Quỷ non nớt sống đơn độc ở một nơi chẳng mấy tốt lành như Quỷ giới, nơi chiến trận nổ ra liên miên, và vì thế,
tôi cứ mãi lâm vào cảnh giết chóc.
Thời gian trôi qua.
Tầm nhìn của tôi ngày càng nhạy bén và khả năng di chuyển càng thêm linh hoạt
hơn. Và tôi chẳng còn yếu nữa rồi, có thể đứng sừng sững giữa chiến trường như
1 trong mấy ngọn núi tôi hay quan sát chứ chả đùa.
Hầu hết đám Quỷ không đủ
trình để giao chiến với tôi. Vậy nên, chúng bắt đầu tìm cách “né”. Số lượng Quỷ chết trên tay tôi ở cái chiến trường này nhiều vô số kể.
Nhờ đó mà tôi leo được
tận đến cái ghế: Bá tước
Quý tộc. Chúng là những kẻ có quyền lực tối cao đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Nhưng tôi lại không cảm thấy thỏa mãn một chút nào. Bởi Quỷ giới vốn là nơi dùng nắm đấm để nói chuyện. Tất cả
những con Quỷ vừa mạnh vừa “cứng” đều đã có chỗ đứng. Cũng phải thôi, tay to
thì có quyền mà.
‘Phải mạnh hơn nữa!'
Chỉ nhiêu đó thôi không
đủ làm tôi vừa lòng.
Quỷ giới này có tất cả 12 tên Công tước và Tứ đại công tước. Tất cả bọn chúng mới chính là mục tiêu.
Và một khi chúng ngã ngựa, thì tôi sẽ chiếm được vị trí Quỷ đế. Giấc mơ của tôi chính là ngồi vững trên “ngai vàng”, cười sảng khoái, trong
khi chẳng ai dám ho he ý kiến gì.
Thời gian cứ thế trôi
qua, tôi trở nên có chút tiếng tăm trong Quỷ giới. Tôi đã xây dựng danh tiếng của mình bằng sức mạnh.
Ngạo khí của tôi ngày
một lớn.
Khi nhận ra còn có một
bầu trời bao la khác, tôi đã thách đấu với Tứ Đại Công tước.
Nhưng quả thật bọn chúng rất mạnh. Trong lần đầu tiên, tôi nhận ra sự khác biệt về đẳng cấp quá lớn.
Vì buộc phải né tránh
khỏi tầm mắt của bọn chúng sau khi thua cuộc, tôi đã chọn một nơi “chó ăn đá,
gà ăn sỏi” để ẩn mình.
"Ngươi là
Randalph?"
Ở một vùng đất đai khô
cằn, chẳng hề có dấu hiệu của sự sống thì đây là lần đầu tiên có người đặt chân đến trong suốt thời gian qua.
Tôi lập tức thể hiện
thái độ thù địch với kẻ vừa nói và hắn bật cười.
" Ta là Quỷ đế
Death Bringer."
"..."
Tôi đã hoàn toàn bị lời
của hắn “stun”. Tôi chưa bao giờ gặp bất kỳ Quỷ đế nào nhưng tôi đã từng nghe đến cái tên Death Bringer.
"Randalph. Randalph
Brigsiel. Ta sẽ cho
người một cơ hội. Cơ hội cuối cùng để trở thành một Quỷ đế!."
"Ngươi điên rồi."
Tôi cay đắng thốt lên. Tự nhận mình là Quỷ đế, câu chuyện hài hước này đến
Chó cũng phải cười. Nhưng điều đó không ngăn được hắn tiếp tục.
"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ trở
thành một người chơi trong trò chơi mà ta tạo ra từ sự hủy diệt thế giới. Lãnh thổ càng được mở rộng,
lũ người bị tàn sát sẽ càng nhiều! Tùy vào kết quả đạt được mà ngươi có cơ
hội trở thành Quỷ đế. Nếu trở thành Kẻ mạnh nhất Quỷ
giới, ngươi hoàn toàn có thể đạt được vị trí vinh quang đó."
Quỷ đế!
Nghe thì Hư Trúc nhưng thực
ra lại rất Mộ Dung Phục. Dù có vẻ không hiểu cho lắm nhưng quả thật trò chơi này đã thu hút được tôi.
Dù thất bại nhưng tôi
vẫn sẽ không từ bỏ ước mơ. Tôi phải tập luyện thật chăm chỉ để có cơ hội thách
đấu Tứ Đại Quỷ đế thêm một lần
nữa.
“Tất nhiên là ngươi có quyền từ chối."
Hắn nhìn tôi và nở một nụ cười gian xảo.
"Ta sẽ hỏi ngươi
một câu nghe khá khó chịu đấy. Giờ thì ngươi dự định làm gì? Muốn trở thành Quỷ
đế thì gật cái đầu xuống, còn nếu không thì tạm biệt”
Hắn nhìn thẳng vào mặt tôi.
Tôi không thấy bất kỳ sự thách thức nào từ đôi mắt hắn. Khoảnh khắc hắn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có cảm giác như
mình đã bị lột trần. Cơ thể tôi không thể di chuyển như thể đang bị tóm gọn trong nanh vuốt của Leviathan.
Không thể thốt lên lời. Tôi chưa từng cảm thấy như vậy trước Tứ Đại Quỷ đế. Điều duy nhất tôi có thể làm là gật đầu. Và ý thức của tôi dần dần mất đi.
À thì, làm gì còn sự lựa
chọn nào khác nữa. Thôi thì tặc lưỡi làm liều vậy!
***
Khi ý thức quay trở lại thì tôi nhận ra mình đang ở trong một cái hang động lớn.
Và kết quả là tôi không thể trở thành Quỷ đế.
Dĩ nhiên là có một vài
sự việc nhàm chán không đáng nhắc đến trong tiến tình này, bao gồm cả một chuỗi
dài thất bại tôi phải gánh lấy.
Trận chiến cuối cùng kết thúc bằng sự hủy diệt của trái đất. Chỉ Quỷ giới còn tồn
tại và Ariel đã lên ngôi.
Không... Tôi có lẽ vẫn sống tiếp được nhưng rồi cũng chết sớm thôi. Chân tay tôi đã cụt hết cả rồi. Thời khắc cuối cùng, tôi cố gắng tự mình giải quyết tất cả mọi thứ và bị thương nặng. Tôi đã nhận ra chân lý cuộc đời như các cụ đã chỉ dạy “Một cây
làm chẳng nên non...”
"Mày sống dai như
gián ấy nhỉ. Hơn hẳn lũ Quỷ khác"
Quỷ đế Ariel nói với đôi mắt đầy căm phẫn.
Tôi cười một cách cay đắng. Nếu có cơ hội tái sinh. Tôi sẽ giành nhiều thời gian để trở nên mạnh hơn. Đó là cách mà tôi tồn tại cho đến tận bây giờ.
Nhưng có lẽ đã đến hồi kết. Bản năng sinh tồn mạnh mẽ chỉ dẫn tôi đến cái chết.
Chuyện gì đang xảy ra? Ngay cả khi kết thúc, tôi cũng chỉ là một viên đá lót đường cho Quỷ đế Ariel?
‘Con mẹ nó! Phải chi mình có cơ hội thứ hai. Hãy cho tôi thêm một cơ hội!'
Khoảnh khắc chấp nhận cái chết, một luồng ánh sáng trắng bao trùm lấy tôi.
Ngớ người ra trong chốc lát, và tôi có thể nhận thấy nét riêng biệt của loại
ánh sáng này.
Đó là tinh hoa của Những
vị thần đã biến mất.
Hành tinh "Trái Đất", nơi đã từng được các vị thần bảo vệ giờ đã trở thành bãi chiến trường cho lũ quỷ tranh đấu.
Loài người không thừa nhận họ vì sự phát triển mạnh mẽ
của khoa học kỹ thuật. Nhưng những vị thần đã biến mất thì không, họ vẫn rất
yêu con dân của mình.
Họ kể cho tôi nghe một câu chuyện dài như phim cô dâu
tám tuổi. Dù chẳng nói lại được gì nhưng tôi hiểu một
điều. Ngay lúc câu chuyện kết thúc, tôi đã được đưa đến trái đất và một cô gái đang đứng cúi đầu xuất hiện.
Và khoảnh khắc thứ ánh sáng đó hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể tôi.
----------------------------
Chức vị: Bá
tước Quỷ (Ngục chủ) được kích hoạt
Nhờ thăng
chức Bá tước ! Thưởng 200.000 pt
Một con số
thiên văn MP đã tập trung lại
Một lượng
lớn sức mạnh bị áp chế
Thời kỳ bảo
hộ tân thủ (240 ngày) được kích hoạt
Một sinh vật
cấp cao sẽ được ngẫu nhiên triệu hồi tại tầng 1 của mỗi hầm ngục
Sinh vật này
sẽ biến mất sau khi thời kỳ bảo hộ tân thủ kết thúc
Hãy cẩn
thận, sinh vật được triệu hồi ngẫu nhiên này sẽ không nghe lời Chủ hầm ngục
-------------------------
Tôi đã an toàn trở lại
quá khứ.
tôi tường truyện này đang dịch dở rồi sao lại dịch lại từ đầu thế ad.