Chương 100: Đề nghị của Dubolong (phần
1)
Tác
dụng kĩ năng của ‘Cuồng nộ’ kết thúc nhanh chóng sau đó.
Nhanh
thật. Trao đổi chiêu thức đã xong, chẳng cần phải giữ hiệu ứng làm gì.
Hơn
nữa, màn solo cùng Okullos kết thúc nhẹ nhàng nhưng chưa đến hồi kết. Chúng tôi
đã quyết chiến, và một trong những con bài chưa lật của tôi đã lộ tẩy. Tôi quyết
định phải chuẩn bị thêm vài thứ và cũng lờ mờ đoán ra được sự thiếu đoàn kết của
các Công tước trong cùng một trận doanh.
Okullos
chẳng hề trao đổi gì với bọn chúng. Dường như hắn đang làm trùm ở một vị trí nửa
vời, chẳng khác nào rượu pha nước lã luộc. Tuy nhiên đến cuối cùng hắn đề cập đến
việc đã phát hiện ra những thông tin thật lớn. Cũng có thể đó chỉ là một cú lừa
nhưng hắn là một đối thủ khó đoán.
“Trái tim cần được đánh thức hoàn toàn.”
Tôi
hỏi Chỉ huy Lãnh huyết bất chấp rủi ro. Vụ thức tỉnh này có thể bị trả giá bằng
cả mạng sống nếu không có sự chuẩn bị.
Maximum
trông khá lo lắng. Thanh kiếm của gã vẫn ở trong trạng thái rời khỏi vỏ.
“Hoàng Đế trao cho tôi thanh kiếm này.”
Tôi
nắm lấy vỏ kiếm.
Cùng
lúc đó, tôi kiểm tra nó với Tâm nhãn.
----------------------------
Tên-
Đế kiếm (E, Linh kiếm)
Mô
tả: Thanh kiếm Dạ Đế cực kỳ yêu thích. Nó được chế tác từ thép tinh luyện, martanium,
và phép thuật tối cao, qua đó tạo ra một kiếm linh
*Không
thể bị phá hủy. Uy nghiêm sẽ tăng thêm đáng kể. Có thể dùng kĩ năng “Đội quân của
Hoàng Đế” mỗi 10 năm
***Kiếm
linh hiện không tồn tại
----------------------------
Phần
mô tả của thanh kiếm không đề cập gì đến sự thức tỉnh. Một thanh linh kiếm thực
sự nổi bật và tôi thắc mắc về Đội quân của Hoàng Đế, nhưng những điều đó đều
không đáng lưu tâm lúc này.
“Thanh kiếm này là cái dạng gì vậy?”
Tôi
cau mày hỏi và Maximum trả lời.
“Đây là một thanh linh kiếm, bên trong nó có tồn tại kiếm linh. Nó
có thể tự suy nghĩ. Dưới bàn tay tôi, nó không thể thức tỉnh, chỉ có Bệ hạ mới
có thể.”
“Kiếm linh sao…”
“Hoàng Đế tin tưởng trao thanh kiếm này cho thần trước khi ngài an
nghỉ cõi vĩnh hằng. Ngài ấy dặn tôi trao trả nó lại khi ngài ấy trở về. Thanh
kiếm này vẫn chưa hoàn thiện nên nó có thể là chìa khóa mở ra khúc mắc của Ngài”
Vậy
là đã có một vài cơ sở cho sự thức tỉnh.
Tôi
rút thanh kiếm ra ngay lập tức. Một ánh hào quang chói sáng hiển lộ.
Yiing!
Thanh
kiếm bắt đầu rung lên. Nó không chấp nhận tôi, và tìm cách khiến tôi phải buông
tay
Nhưng
ngay lúc đó…
--------------------------
Nhân
kiếm hợp nhất (Ex U, Bị động) đã được kích hoạt. Kiếm linh trong ‘Đế kiếm’ đã bị
khuất phục.
--------------------------
Kiếm
linh đã trở nên hòa nhã bởi Nhân kiếm hợp nhất. Thanh kiếm ngừng dao động và ngoan
ngoãn nằm yên trong tay tôi.
Sau
khi được nó chấp thuận, tôi cảm nhận được sự quen thuộc, như thể nó đã chinh
chiến cùng tôi suốt mấy kiếp. Nhưng có điều. Kiếm linh không nói chuyện với
tôi.
‘Bình thường nó đã ít nói vậy thì phải?’
Ở
Quỷ giới chẳng có mấy thanh Linh kiếm, cả đời tôi chưa được chạm vào nó lần nào.
Kiếm linh cũng chẳng thể hiện ra mình tồn tại. Tôi gõ nhẹ lên thanh kiếm mà vẫn
bị ăn bơ.
“Ah, đúng như kỳ vọng…! Ngài đã được thanh kiếm thừa nhận! Tôi rất
có lòng tin vào vụ này!”
Maxium
hét lớn với sự ngưỡng mộ. Gã trông ngập tràn cảm xúc khi nắm chặt nắm đấm. Tôi
nhăn nhó hỏi.
“Rồi sao nữa?”
“Tôi chẳng rõ nữa. Chỉ biết đem trả thôi….thật ra, tôi chỉ được
phép chạm vào nó là hết xí quách”
“Thế thì có tác dụng quái nào chứ”
“Rất … rất xin lỗi Ngài.”
Maxium
cúi gầm mặt.
Chậc.
Tôi tặc lưỡi.
Đó
là một gợi ý nhưng tôi không biết cách nào khiến nó hoạt động. Thôi thì, tôi
cũng đã hài lòng khi sở hữu được quả kiếm cấp độ E này. Vấn đề hiện tại là còn
quá nhiều điều mơ hồ.
Dạ
đế đã để lại thanh kiếm thì chắc chắn phải có cái gì đó nữa.
'Đội quân của Hoàng đế’
Tôi
kiểm tra kĩ năng của thanh kiếm. nó chỉ có thể dùng một lần mỗi mười năm nên
tôi đọc giải thích chi tiết.
-------------------------
Tên
– Đội quân của Hoàng đế
Mô
tả: Hơn 100,000 “Ma kỵ sĩ” từ Địa ngục có thể được triệu hồi. Những Ma kỵ sĩ không
có máu thịt và sẽ quét sạch quân thù. Chúng sẽ trở về với Địa ngục sau 90 ngày
-------------------------
Hóa
ra Maxium vẫn chưa mang hết quân của gã đến đây. Tôi đã nhận ra sức mạnh đáng sợ
của đội quân này và cái lão Dạ đế đó thật đáng sợ.
Cùng
lúc đó, Maxium quỳ xuống bằng gối và khẩn cầu.
“Bệ hạ. Ngài đã trở về, và đây là lúc để gây dựng một triều đại mới.
Maxium sẽ giúp ngài lấy lại vị thế vốn có”
“Không khả thi.”
Không
đời nào tôi có thể chiếm được lục địa của Dạ đế.
Maxium
nhìn chằm chằm vào tôi.
“Làm sao tôi có thể để Ngài ở lại? Đây là thế giới của phường trộm
cướp. Nó khác xa với thế giới của chúng ta và tương tự với Quỷ giới.”
“Ta còn vài thứ cần phải giành được tại đây. Từ giờ cho đến lúc đạt
được nó, ta sẽ không rời khỏi.”
“Nó là gì vậy, tôi có thể giúp ngài một tay được không?”
“Ngươi không thể ở đây lâu được, phải không?”
“…Đúng vậy. Năng lượng phép thuật đã bị phân tán một ít. Một khoảng
thời gian nữa, chúng tôi sẽ bị trở về”
Maxium
tỏ ra không thoải mái trong lời nói.
Đúng
như dự kiến. Cái hệ thống chết tiệt đó không ưa tôi.
“Nhưng! Tôi có thể giúp Bệ hạ dù chỉ trong thời gian ngắn. Maxium
và quân đội dưới trướng rất hạnh phúc khi được giúp đỡ Ngài.”
Maxium
gào to.
Vẫn
còn một ít thời gian.
Đằng
nào đám Khô lâu cũng bị bóc lột. Chúng sẵn lòng cống hiến mà không một lời than
thở.
‘Đánh chiếm thêm Hầm ngục ngay lúc này không phải việc một kẻ lắm
IQ như mình nên làm’
Phe
của Đại công tước Upa đã thiệt hại hẳn 1 Hầm ngục nên gã sẽ chú ý nếu mất 2 hay
3 cái. Những hầm ngục ở Tung Của thì rõ ràng đã chuẩn bị phòng ngự.
Ít
nhất, tôi cần để ý tới những hầm ngục bên Khựa.
‘Nhưng quấy rối thì chắc vẫn được’
Tôi
khẽ gật đầu.
‘Ta sẽ đưa địa chỉ vài hầm ngục cho các ngươi. Xin bọn hắn tí huyết
thôi là được’
Tôi
lạnh lùng nói.
Dù
sao, đám lính cuối cùng cũng sẽ trở về. Tôi cũng chả quan tâm bao nhiêu con đi
tong.
“Tuân mệnh.”
Maxium trả lời không chút do dự.
***
Maxinum và đội quân của gã đã xuất hiện
đúng 90 ngày.
Maxium
đã dừng săn giết Nhân loại và tập trung vào hầm ngục tôi chỉ định. Cả 2 hầm ngục
thuộc phe của Upa. Gã rất thích thú khi được giúp đỡ Hoàng Đế. Đến nỗi, giờ gã chả
còn bao nhiêu quân lực.
Tôi
đã kiếm được gần 4 triệu pt. Lũ Quỷ bị tôi cắn cho một nhát trị giá ít nhất 2
triệu pt, tôi kiếm thêm được 1 hầm ngục và sở hữu một thanh Linh kiếm.
Ngoài
ra, tôi đã có thêm thông tin về sự thức tỉnh. Chỉ số Trí tuệ đã tăng thêm 2. Việc
này rõ ràng có rất nhiều ý nghĩa. Dù chưa biết cách khiến Trái tim thức tỉnh
nhưng tôi chắc chắn chìa khóa chính là Đế kiếm. Chỉ cần nắm thanh kiếm trên tay
là trái tim sẽ bị kích thích và tăng chỉ số của tôi. Chúng có liên hệ với nhau.
Dẫu
sao thì thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, và cái ngày ấy cũng sẽ sớm
đến thôi.
Maxium
và đội quân lèo tèo vài ngàn lính đã trở lại sau khi quấy rối thành công vài thằng
đệ của Upa ở Trung Quốc. Trông gã hân hoan như thể vừa bắt được vàng.
“Bệ hạ…”
“Tốt lắm.”
“Chúng ta không thể đi cùng nhau sao?”
“Ta đã nói rồi. Ta còn vài việc cần làm ở đây”
Maxium coi tôi là Hoàng đế. Đối xử với tôi như Thánh thần.
Tôi chẳng khác nào vầng nhật nguyệt chói chang trong lòng gã, vậy nên, gã không
ngừng lo lắng cho tôi. Gã tin tưởng tôi vô điều kiện. Thêm nữa, hắn muốn khiến
tôi được vừa lòng.
Maxium
tỏ ra buồn rầu. Chẳng giống với danh hiệu Chỉ huy Lãnh huyết chút nào. Gã quỳ
xuống.
“Maxium sẽ trông chờ ngày Bệ hạ trở về.”
Toàn
thân đám lính và Maxium mờ dần. Năng lượng pháp thuật được phân rã và di chuyển
xuyên qua cánh cổng không gian.
Lát
sau, họ biến mất hoàn toàn.
“…….”
Khung
cảnh trở nên trống rỗng.
Chỉ
còn mình tôi đơn côi.
0 comments:
Đăng nhận xét