Chương 112: Giáp vô cực ( phần 1)
"Cái gì thế này?"
Ánh sáng lập tức biến mất.
Yihi dù đang sợ hãi nhưng cũng khẩn
trương lấy lại sự ổn định.
Cô khó chịu đá vào ‘xác thịt’, thành
quả duy nhất thu lại là … đau ngón chân. Cô lăn lộn nghiên cứu ‘xác thịt’
từ mọi hướng với gương mặt cau có … chỉ một khắc là nhận ra hình dạng của nó đã
thay đổi.
"Uhh,
nó hấp thụ rễ cây"
Rễ cây rất nhọn và chắc nịch. Ánh
sáng từ ‘xác thịt’ hấp thụ nó và tạo ra những thay đổi nghiêng thùng đổ nước
(nghiêng trời lệch đất). ’xác thịt’ đã sử dụng nó như một nguồn pháp lực.
“‘xác
thịt’. Ngươi có giận Yihi không? ”
Lương tâm của Yihi bị cắn rứt và
cô thả ‘xác thịt’ ra. Trước đây body của nó có độ đàn hồi tuyệt vời, nhưng
giờ thì rắn như đinh. Như kiểu nó đang thể hiện sự tức giận vậy
“Nó
không nhúc nhích nữa rồi. Chả vui gì cả”
Duk!
Yihi đá vào ‘xác thịt’ cứng ngắc.
"Ya!"
Lần này thì đau cả bàn chân luôn.
Yihi lăn lộn trên mặt đất. Dù
vừa làm trò ngu ngốc đó chỉ vài giây trước, nhưng cô vẫn không biết rút kinh
nghiệm.
"Hiing,
ta không chơi với ngươi nữa!"
Yihi hét lên và bay đi quấy rối bầy
ong.
*
* *
Stein.
Trưởng lão của tộc Người lùn được
giao nhiệm vụ ở tầng 7 Hầm ngục. Hiện giờ, ông ta đang đi về phía tầng 15
với một vài tộc nhân cường tráng khác
“Trưởng
lão Stein. Liệu lần này chúng ta có thu được thêm chút rễ khỏe mạnh nào không?
”
“Đừng
nói cái kiểu ước ao thế. Tộc Người lùn không sống quỳ vậy đâu"
“Nhưng…
chúng ta không phải người của tộc Hắc Yêu. Thật ra, tôi cảm thấy hơi khó
chịu khi đối mặt với họ ”.
“Bah,
kệ xác bọn nó, Ngục chủ đã ra lệnh cho chúng ta đến lấy rễ cây. Và Cây Khởi
nguyên không mọc ở đây do tình cờ. Tất cả là nhờ vào sự vĩ đại của Ngục chủ!”
Stein có tính cách ngay thẳng.
Người lùn và Yêu tộc là kẻ thù. Mỗi
lần gặp nhau, họ chỉ muốn lao vào xé xác đối thủ.
Tuy nhiên, rễ của Cây Khởi Nguyên
là một nguyên liệu cực kỳ cao cấp. Những Người lùn có thể nhanh chóng cải
thiện kỹ năng chế tạo giáp và nhờ đó nâng cao độ tin cậy của mình với Ngục chủ. Vậy
nên, có được Rễ Khởi nguyên là điều kiện tiên quyết.
Nhưng họ luôn phải đàm phán với
đám Hắc Yêu để lấy được rễ cây. Thật ngớ ngẩn và lố bịch. Nếu không
có Ngục chủ, có lẽ họ còn chẳng được thấy cái rễ này nó hình thù thế nào nữa.
Stein cười và sau đó khịt mũi.
“Chúng
ta là những Người lùn chuyên chế tạo. Mặt khác, chúng chỉ mới trồng được
vài cái cây. Ít nhiều gì chúng ta vẫn kiếm được”
“Theo
nhiều nghĩa, chúng ta còn được Ngục chủ ủy quyền cơ mà”
“Chúng
sẽ sớm sáng mắt ra thôi. Hiện tại, con đàn bà Chrisley đang nắm trong tay
rễ cây, nhưng nó sẽ sớm đổi chủ. Một khi 'vua Người lùn' ra đời, chúng ta
sẽ ở trên đỉnh Hầm ngục ”.
"Đúng
đó. Tôi đang háo hức chờ đến ngày đó”.
Một Người lùn trẻ tuổi, 6 múi đáp
lại. Ý nghĩ được trở thành tâm phúc của Ngục chủ khiến họ rùng mình.
Sau khi băng qua khu rừng một lát,
Stein cau mày.
"Nhân
tiện, chẳng có ai ra đón chúng ta cả. Mẹ, lũ khốn lười biếng"
"Đấy
chẳng phải bản chất của chúng nó sao?"
“TSK
tsk. Đó là lý do tại sao những Hắc Yêu… hả? ”
Stein đang nhổ nước bọt thì đột
nhiên ngẩng đầu lên.
Có thứ gì đó phát ra trong bụi
cây. Stein nhón chân dẫm thử lên xem nó là cái gì và đưa ra câu trả lời.
"Cái
này…"
Một tấm kim loại.
Stein sờ vào nó, lấy tay gõ nhẹ,
đưa tấm kim loại lên tai và hàng loạt những hành động khác.
“Trưởng
lão. Cái gì đó?"
“Một
chất liệu mà ta chưa từng thấy trước đây, không có chút pháp lực dao động nào cả. Ta
sẽ thử đập nó ra xem sao"
Đôi mắt của Người lùn trẻ tuổi
sáng lên.
"Trưởng
lão ngài sẽ chế tác đồ kim loại cơ á?"
"Tất
nhiên. Nhưng mà, ta thực sự không biết nhiều về nó”
Stein không có kiến thức bẩm
sinh về tất cả các loại kim loại như
‘Vua Người lùn’
Ngoài học ra thì chả có cách nào. Nhưng
nó rất thú vị.
‘Thật
kỳ lạ. Như thể nó vừa được sinh ra trên Thế giới vậy'
Trong tay ông là thứ kim loại mới khai
sinh, không rõ nguồn gốc.
Chỉ cần hình dung kết quả thôi
cũng khiến trái tim ông loạn nhịp.
*
* *
Kaaang! Kaaang!
Stein ngồi trước một lò rèn và đập
liên hồi.
Đã 40 giờ trôi qua, ông ta chỉ lặp
đi lặp lại một hành động như vậy và không thèm ăn uống.
'Một
kim loại tuyệt vời. Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ có một thứ kim loại như thế
này trên thế giới! '
Stein đã vô tình nhặt được một thứ
kim loại mà ông chưa từng thấy trước đây. Một thứ kim loại không thể giải
thích, nó dường như đến từ thần thoại hoặc truyền thuyết.
'Mỗi
lần bị đập hỏng, nó lại quay về nguyên dạng. Khả năng duy trì các đặc tính
ban đầu của nó mạnh thật'
Vấn đề thứ 2 là độ cứng. Dẫn
đến việc thay đổi hình dạng trở nên hết sức khó khăn.
'Mình
sẽ chế tạo một bộ giáp. Một bộ giáp độc nhất vô nhị'
Ông không biết tại sao mình lại muốn
làm áo giáp. Đó như một điều bắt buộc. Ông cảm thấy vậy.
Kaaang!
Stein dồn hết tuyệt học của mình
vào tấm kim loại.
Ông chỉ nhìn chằm chằm vào nó và
trải qua hàng chục giờ không ngủ. Búa liên tục đập vào đe trong môi trường
nóng nhất thế giới.
Ông không dừng lại. Thân hình
vạm vỡ của ông dần chỉ còn da bọc xương, như thể sức sống đang bị xói mòn.
Trí lực và sự ám ảnh siêu phàm. Nhưng
từng chút một, tấm kim loại dần được định hình. Đôi mắt ông mở to vì phấn
khích.
Ba ngày, bốn ngày… một tuần.
Các Người lùn rất lo lắng, nhưng
Stein cấm họ vào lò rèn của mình.
Một khi trang bị được hoàn thành,
nó sẽ là kiệt tác của ông. Ông không muốn bị quấy rầy.
Sau khoảng 10 ngày, hình dạng của
áo giáp bắt đầu hình thành. Cơ thể và tinh thần của Stein dần bị bào mòn theo
thời gian.
Nước bọt chảy ròng ròng. Đôi
mắt đầy tơ máu. Râu tóc bạc phơ, rậm rạp. Đôi tay ông không ngừng di chuyển.
Stein sẵn sàng trở thành nô lệ cho
tấm kim loại. Ông tiếp tục làm việc với nó.
Màn hành xác cuối cùng cũng kết
thúc sau một tháng.
'Thứ
này ... là của mình. Mình sẽ không trao nó cho ai hết'
Lòng tham ngập tràn trong mắt khi
ông ta nắm lấy bộ giáp.
*
* *
Bữa tiệc kết thúc do dramma tôi gây ra.
Tay và miệng của Kim Yong-woo phải
hoạt động không ngừng.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy
ngoài đồng và công việc hàng ngày của tôi không thay đổi mấy. Tất nhiên là
chẳng phải chuyện gì đặc biệt. Tôi chủ yếu đào tạo Yoo Eun-hye và
Edward. Krasla giành nhiều thời gian với Edward hơn, trong khi tôi đảm bảo
Yoo Eun-hye có thể lợi dụng được đặc tính của sét.
"Cô
dùng kiếm gượng gạo quá đấy"
"Thật
sao? Dù em có tập đi tập lại thì vẫn chả quen gì cả”.
"Tôi
sẽ dạy cô một cách"
"Em
có cần lột đồ không?"
"Không"
"Thật luôn?"
“……”
Yoo Eun-hye cười như một cô mèo.
Không giống như trước đây, tôi không
cần tiếp xúc trực tiếp với da thịt để kích thích sự phát triển. Tôi đặt
tay lên bụng Yoo Eun-hye và phóng ra một dòng điện mạnh.
“Uhh…”
Cơ thể của Yoo Eun-hye vặn vẹo
nhưng cô ấy gắng sức chịu đựng.
Dòng điện chạy qua khiến cơ thể cô
bị kích thích dữ dội. Đối với những người khác, điện năng sẽ bị tống hết
ra ngoài, nhưng Yoo Eun-hye vốn được Lôi hồn ban phước
Dòng điện di chuyển tự nhiên bên
trong Yoo Eun-hye. Sau đó tôi từ từ di chuyển bàn tay đang cầm kiếm của cô
ấy. Cái trò mượn lực này cần phải làm hết sức khéo léo, nó đòi hỏi 1 sự tập
trung cao độ.
-
Chủ nhân! Lớn chuyện rồi. Một Người lùn đã phát điên!
"Ack!"
Sự tập trung của tôi bị phá vỡ. Dòng
điện mất kiểm soát khiến Yoo Eun-hye giật bắn. Rất may, không có chuyện gì
xảy ra.
"S-sao
anh lại làm thế?"
"Đợi
chút đã"
Tôi đứng lên. Đồng thời liên lạc với
Yihi.
'Yihi. Có
chuyện gì đó? '
- Em không chắc. Trưởng lão Stein đang mặc ‘‘xác thịt’’. Ông
ấy không nghe lời Yihi, ông ấy cứ cố hấp thụ Cây Khởi nguyên. Griffin gục rồi
và giờ Gigantes đang đấu với ông ta, nhưng nó không cầm cự được lâu nữa đâu…
'Stein. ’xác thịt’? '
- Ông ấy đã biến ‘xác thịt’ thành một bộ giáp. Em nên
làm gì bây giờ? Yihi sợ, Chủ nhân ơi.
‘Xác thịt’ ở
đây chỉ có thể là ‘Xác thịt vô hạn’. Nhưng không phải nó đã chết tại Hầm
ngục của Pakan Griolli sao? Làm thế nào mà nó sống sót trở về, giờ lại còn
bị biến thành áo giáp nữa chứ.
Giọng Yihi
đáng thương đến mức khiến tôi gần như có thể nhìn thấy cô nàng run rẩy
'Griffin gục rồi ...'
Tôi vỗ tay
lên trán. Griffin là một sinh vật thượng đẳng. Mặc dù chỉ là hạng
bét, nhưng muốn đánh gục nó vẫn cần khá nhiều thời gian. Ngoài ra, ngay cả
Gigantes cũng đang ăn hành. Griffin và Gigantes là những con hàng mạnh nhất
tôi đang nắm trong tay. Krasla, Chrisley và Bạch cũng mạnh, nhưng không
đáng để so sánh.
'Cố giữ vững tình hình. Tôi về ngay đây'
Tôi nhận ra mức
độ nghiêm trọng của sự việc và ngay lập tức di chuyển.
0 comments:
Đăng nhận xét