Chương 7: Trứng phục sinh (phần 3)
Kim Yong-woo.
Cậu là một ‘Dị năng giả
đời đầu’ - người đã thức tỉnh cùng thời điểm hầm ngục xuất hiện.
Hàn Quốc có 5 ‘Dị năng
giả đời đầu’ nổi tiếng. Một trong số họ là Kim Yong-woo.
Dĩ nhiên, không ‘Dị năng
giả’ nào giống nhau cả. Cậu “mắc võng” trong hầm ngục tràn ngập nguy cơ với hi
vọng thu thập được nhiều ‘Lõi’ nhất có thể, và cứ thế làm giàu.
Cậu thành lập một bang
hội có tên 'Thiên ý'. Những ‘Dị năng giả đời đầu’ khác cũng tạo dựng nên bang
hội của riêng mình nhưng tất cả đều đứng sau 'Thiên ý'.
Những thành viên của
bang hội có thể sử dụng ‘Lõi’. Trong đó, có những người thuộc class Thợ rèn và
Pháp sư hỗ trợ. Họ tạo các món vũ khí giúp việc đi săn trong hầm ngục dễ dàng
hơn. Họ bán vũ khí cho các ‘Dị năng giả’ và đã thu được lợi nhuận lên đến hàng
tỉ won.
‘Cuộc đời lên hương.’
Cậu mới chỉ thức tỉnh 7
tháng trước. Cuộc sống của cậu trước đây chỉ loanh quanh việc giao báo, giao
sữa và phụ hồ. Nhưng giờ thì cậu thành đại gia rồi, bang hội của cậu còn sở hữu
một tòa cao ốc ở Gangnam.
‘Yong-woo à, cuộc đời
chính là 1 cây thuốc. Là thảo dược ấy. Chúng ta đã lật kèo thành công rồi’
(nguyên văn là ‘It is
like a reversal on the 9th inning with 2 outs’ : thuật ngữ dùng trong bóng chày
khi ở hiệp thứ 9 (cuối cùng) nhưng đội chủ nhà lại đang thua điểm và đã xịt 2/3
quả, chỉ còn lại 1 cơ hội cuối cùng để lật ngược tình thế. Kiểu thua đến đít
rồi đấy)
Cậu đã được trải nghiệm
cuộc sống chanh xả mà trước kia chưa từng dám mơ về kể từ sau khi thức tỉnh.
Kim Yong-woo. Cậu là một
trong số những người được chọn.
Cậu đặt tên cho bang hội
là 'Thiên ý' bởi tin rằng chính mình đã được lão Thiên lựa chọn. Hàng
ngàn đứa trẻ mồ côi ngoài kia thì sao? Tốt nghiệp đại học thì danh giá lắm à?
Hàn Quốc có rất nhiều
đại gia. Trước đây cậu không biết nhưng Hàn Quốc thật sự là một nơi đáng sống
nếu có nhiều tiền. Không tiền thì chẳng có tiếng nói.
Ngày qua ngày cậu làm
ngơ trước những kẻ quỳ gối dưới chân mình. Buổi sáng vùng vẫy trong bể bơi riêng,
buổi tối vẫy vùng trên giường với cả dàn người đẹp. Ngày nào cũng thế. So với
trước đây, lúc nào cũng chỉ mong chết ngay và luôn thì đúng là 1 trời 1 vực.
Giờ thì cậu đang tận
hưởng niềm vui được vùng vẫy như mọi ngày. Miệng cậu nở nụ cười đến tận mang
tai.
Có phải đây là một sự
khác biệt về nhận thức không? Nơi chốn tạo nên con người? Như thể con sâu phá
kén thành bướm vậy, giờ thì cậu đã khác bọt lắm rồi.
Thậm chí cậu còn nghĩ
rằng những ‘Dị năng giả’ khác đều không đáng để cậu đặt vào mắt. Cậu hoàn toàn
tin rằng ông trời đã chọn mình. Ở Hàn Quốc, cậu chính là vua.
“Chó chết….”
Nhưng giờ đây cậu đang ở
bên trong một hầm ngục. Một địa phương nằm trong lãnh thổ Hàn Quốc, nhưng lại
không thuộc về Hàn Quốc.
Cậu có thể kiếm được cả
núi tiền nhờ lũ quái vật trong hầm ngục.
Kim Yong-woo nhăn mày
trước bức tường. Máu đang chảy xuống từ đùi cậu. Cái áo khoác của cậu bị rách.
Phần bị rách đó đang buộc chặt quanh đùi cậu.
Giá mà có một bình thuốc
làm từ ‘Lõi’ nhưng hiện tại cậu chẳng có gì hết. Vũ khí cũng đã rời tay, bởi
cậu đã chạy tóe khói và bỏ rơi đồng đội của mình.
‘Bọn chó chết. Lũ ngu
l*n.’
Toàn bộ 12 thành viên
trong nhóm đều đã chết ngoại trừ cậu. Cậu không hề quan tâm việc mình là kẻ duy
nhất sống sót.
Không, vấn đề thực sự là
con quái vật đã tấn công họ.
Có một số tin đồn lan
truyền trong giới ‘Dị năng giả’. Các câu chuyện về những con quái vật trong các
hầm ngục với các đẳng cấp khác biệt. Gặp phải chúng thì chỉ có nước nằm im cho
nó hấp diêm đến chết thôi.
Kim Yong-woo đã cười vào
những tin đồn đó. Cậu đã ra vào hầm ngục cả chục lần, lần nào cũng chỉ gặp 1
đám sinh vật dễ giết, hơn nữa cậu cũng tự tin vào năng lực của mình.
Cậu khao khát gia tăng
chỉ số của mình hơn bất cứ ai. Thậm chí cậu còn hạn chế thời gian ngủ để có
thêm thời gian tập luyện (thế mà nó vẫn có thời gian chịch nhỉ)
Một con quái thú to lớn
xuất hiện. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Chưa hề….cho đến hôm nay, đám
sinh vật đó đã mang theo một con quái vật. Và họ đã khiêu khích nó. (http://nhadieukhacanhtranghuyenthoai.blogspot.com/)
Sự tự tin của Kim
Yong-woo sụp đổ. 12 thành viên của nhóm bị xé nát như giấy.
“Huk, huk…..!”
Chỉ cần tưởng tượng đến
nó thôi cũng khiến cậu thở dốc. Đó không phải là một tin đồn hoang tưởng bị
thổi phồng lên. Đó là sự thật. Thậm chí còn có chút đánh giá thấp.
Giờ thì cậu giống như
một tên ăn mày vậy. Giữ được mạng trong trường hợp này cũng may mắn chả khác gì
trúng vietlot nhỉ?
Tuy nhiên, khả năng ấy
vẫn khá thấp. Cậu cắm đầu cắm cổ bỏ chạy mà không biết rằng mình đã càng dấn
sâu hơn vào Hầm ngục. Trường hợp này các cụ gọi là gì nhỉ, cá nằm trên thớt.
‘M...Mình là người được
lựa chọn. Là nhân tuyển do chính ông trời nhìn trúng!’
Kim Yong-woo nghiến chặt
răng. Và rồi cậu run rẩy.
Cậu là người được chọn
nên không thể nào chết được. Đúng rồi. Đây là một cuộc khảo nghiệm của trời.
Ông trời đã đưa ra rất nhiều khảo nghiệm để con người vượt qua nó. Không thể
nào có chuyện cậu không thể vượt qua thử thách được.
Grrrr!
Cùng lúc đó, cơ thể cậu
trở nên đông cứng vì sợ hãi. Kim Yong-woo chậm chạp quay đầu.
Nước dãi chảy xuống. Nó
có vẻ ngoài như một con người nhưng không phải con người. Kim Yong-woo nhìn mớ
nước dãi chảy xuống từ mồm con quái thú mang bộ giáp màu đen đó.
‘Chỉ là khảo nghiệm
thôi. Cái này là ảo ảnh chắc rồi. Thế đ’ nào đang ôm gái mà lại mơ 1 giấc mơ
khủng khiếp thế này được nhỉ!’
Tuy nhiên, hiện thực
không thay đổi. Con quái thú hình người trong bộ giáp vẫn ở đó. Răng nanh và
móng vuốt của nó đủ sắc để đâm xuyên qua da thịt con người.
Một con quái thú vượt xa
cấp độ bình thường, con quái đã diệt sạch cả nhóm. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng
sẽ có những con quái vật như vậy tồn tại.
Kim Yong-woo cảm thấy
cái chết của mình ngay khoảnh khắc cậu chạm mắt với sinh vật đó.
‘Làm ơn, làm ơn….’
Sinh vật đó tiếp cận.
Kim Yong-woo nhắm mắt lại.
Grr?
Sinh vật đó dừng lại khi
khoảng cách với cậu chỉ còn vài bước.
Kim Yong-woo mở mắt ra.
“Dark Warrior… Đám này
phiền bỏ mẹ.”
Cùng lúc đó, cậu thấy
một người đàn ông đứng đối diện sinh vật đó. Trông anh ta dễ nhìn hơn nhiều so
với con quái vật kia. Lạnh lẽo, đó là những gì cậu cảm nhận được từ anh ta.
Nhưng anh ta trông không
dữ tợn như sinh vật đó. Bên hông anh ta là một thanh kiếm. Ấy vậy mà bầu không
khí giữa anh ta và con quái không đậm mùi thuốc súng như cậu tưởng tượng, trái
lại, nó thực sự khá dễ chịu.
Không hiểu sao, con quái
lại không bổ thẳng vào người anh ta.
Người đàn ông liếc nhìn
Kim Yong-woo.
“Khách không mời mà tới
à?”
“Ah, không…không, tôi….”
Kim Yong-woo nói lắp bắp
một cách vô nghĩa. Không hề như cái thái độ ngạo nghễ trước kia. Giờ đây cậu
cảm thấy mình như đang cầu xin vậy.
Anh ta không nói gì. Chỉ
nhìn chằm chằm Kim Yong-woo và ‘hrmm’ 1 cái.
“Vẫn còn non và xanh quá.”
Cái gì mà non và xanh? Nhưng Kim Yong-woo không dám mở
mồm. Đó là nhiệm vụ bất khả thi. Cậu cảm giác như anh ta chỉ đang xem mình như
thức ăn, ánh nhìn thì như một con quái vật.
Grrr!
Và cậu ta đã bị làm lơ.
Con quái vật dần dần di chuyển. Thế rồi anh ta rút thanh kiếm
ra.
Mắt Kim Yong-woo lồi ra.
Các ‘Dị năng giả’ với class Thợ rèn. Họ có khả năng nung chảy ‘Lõi’ để tạo
thành kiếm. ‘Lõi’ và sắt hòa trộn với nhau và thế là một thanh kiếm được tạo
ra. ‘Lõi’ khi đó sẽ tỏa ra một mùi đặc trưng.
Đó là mùi của ma lực, và
các ‘Anh hùng’ có thể ngửi thấy nó. Kim Yong-woo là một trong số các ‘Dị năng
giả’ có thể ngửi được mùi ma lực.
Và thanh kiếm đen đó
đang tỏa ra một mùi hương cực kì mạnh mẽ.
‘Làm sao mà ‘Lõi’ lại có
được cái mùi như thế chứ? Chẳng lẽ lại tồn tại một Thợ rèn có thể gia công
‘Lõi’ tới đẳng cấp đó ư?’
Chẳng có thứ nào nằm
trong tầm hiểu biết của cậu cả. Kỹ năng phải đạt mức Hiếm thì may ra mới làm
được điều này. Nghe giang hồ đồn thổi có một ‘Dị năng giả’ ở Việt Nam sở hữu kỹ
năng tới mức đó.
Nhưng đó là một kĩ năng
liên quan đến tấn công. Không có ai mang kĩ năng thứ cấp về nung chảy ở cấp độ
hiếm cả. Kim Yong-woo đã thu thập toàn bộ các thông tin đáng chú ý về mọi ‘Dị
năng giả’.
Kang!
Đó chính là lúc, trận
chiến bắt đầu.
Người đàn ông dùng kiếm
tấn công sinh vật đó. Trời ơi. Thanh kiếm chém xuyên qua lớp da vốn không có
chút trầy xước nào trước đó của con quái vật! Nhưng đòn đánh vẫn chưa hề dừng
lại.
Kang! Kang! Kakang!
Kim Yong-woo nuốt nước
bọt trong khi đầu chẳng hình dung nổi tới việc bỏ chạy. Chuyển động
của anh ta còn hơn cả những gì cậu có thể tưởng tượng. Đôi mắt cậu không thể
nhìn rõ chúng.
Đối với con quái kia
cũng vậy. Đầu nó đang bị nhắm vào và nó không thể rút lui. Chỉ duy nhất một
lần. Cảm giác như một đòn tấn công sẽ khiến con quái đó cụt đầu.
‘Gió đã đổi chiều?’
Còn xuất hiện cả sinh
vật có trí tuệ nữa cơ à? Con mẹ nó, không còn nghi ngờ gì về điều này nữa rồi.
Nhưng điều đó không giải thích được sao người đàn ông đó lại chiến đấu với con
quái được.
Kim Yong-woo cảm thấy
còn shock hơn lúc cậu biết mình là một ‘Dị năng giả’. Cảm giác như bản thân
đang bị sóng lớn nuốt chửng vậy.
Cậu đã nghĩ mình là một
con voi trong khi những người khác chỉ là Kiến. Đôi khi cậu sẽ giày vò lũ kiến.
Chúng có thể sẽ trở nên tức giận nhưng đẳng cấp của chúng là không đủ để đấu
lại cậu. Một con kiến không đủ khả năng để tức giận một con voi.
Nhưng….Kim Yong-woo lại
như một con kiến trong mắt người đàn ông đó. Nếu cậu thật sự là người được chọn
thì cũng chỉ là cấp độ bét so với cấp độ của anh ta.
Sự kiêu ngạo của Kim
Yong-woo dần sụp đổ.
Chwack!
Ngay lúc đó, tay phải
của con quái bị chém bay. Cánh tay cứng hơn cả thép đó đã bị chặt đứt.
Kung!
Nó khuỵu một gối xuống.
Người đàn ông không ngừng lại. Anh ta ngay lập tức kề kiếm lên cổ nó.
Degururu…
Đầu của con quái lăn tới
chỗ Kim Yong-woo.
“Huup!”
Kim Yong-woo nhìn chằm
chằm nó một cách trống rỗng với khuôn mặt hoảng hốt và cố lùi ra xa. Nhưng sau
lưng cậu là một bức tường. Chẳng có cái hố nào để chui vào cả.
Vài phút trước, con quái
từng là kẻ địch của cậu vẫn còn sống sờ sờ. Kim Yong-woo sợ chết khiếp, đũng
quần tự động ướt mà cậu chẳng hề nhận ra. Cái chết của con quái đó chỉ làm tăng
thêm nỗi sợ chết của cậu.
Cậu liếc trộm người đàn
ông. Một khuôn mặt nhợt nhạt. Cậu không thể giữ bình tĩnh.
Cậu phải thừa nhận.
Người đàn ông đó là một con voi. Và cậu chỉ có thể được coi như một con kiến.
Cậu sẽ chết nếu bị đạp lên. Một con voi sẽ nghĩ chuyện giết con Kiến là điều
hiển nhiên.
Kim Yong-woo cố gắng vực
dậy cơ thể sau khi nghĩ đến điều đó. Cậu cúi rạp người xuống, trán chạm đất.
“Tha cho tôi….”
Mắt người đàn ông hướng
về phía Kim Yong-woo.
“Giờ thì ngươi có thể an
toàn rời khỏi hầm ngục rồi.”
Cơ thể Kim Yong-woo run
rẩy và cậu cảm thấy như mình đang khóc.
“N-ngài thật sự sẽ tha
cho tôi ư?”
“Thế ngươi muốn chết à?”
“Ngài có cần tiền hay….”
“Có khi ta phải giết
ngươi luôn mất.”
Kung! Kim Yong-woo cúi
đầu lần nữa.
“L-làm ơn tha cho tôi!”
Chàng trai liếm môi.
“Cút. Trước khi ta đổi
ý. Ngươi có 3 giây. 3, 2…..”
“C-cảm ơn ngài!”
Kim Yong-woo run rẫy dữ
dội ngay tại chỗ. Thế rồi cậu chạy về phía lối ra của hầm ngục mà không một lần
nhìn lại.
Người đàn ông nhìn theo
cậu một lúc với ánh nhìn thèm khát.
0 comments:
Đăng nhận xét