Chương 147: Thần bảo hộ (phần 1)
Lũ quỷ đã đi vào Hầm ngục của tôi. Một nửa số sinh vật chúng mang theo đã bị
đưa ra khỏi Hầm ngục. Chúng lang thang khắp Hàn quốc và vẫn chưa bị tiêu
diệt hết.
Thật nực cười khi có một số lượng
lớn các sinh vật như vậy.
'Những
con quỷ khác. Hoặc có thể là viện trợ từ Pandemonium'
Tôi sờ sờ cằm.
Đến giờ thì lũ Quỷ có thể hiểu ra
vấn đề rồi
Chúng sẽ lên kế hoạch cho những bước
tiếp theo.
Vì vậy ... tôi dự định sẽ giết sạch
đám sinh vật và gieo vào lòng đám Quỷ về 1 kẻ hùng mạnh.
Tôi sẽ sử dụng nó để làm
Pandemonium phải rối trí.
'Một sự kiện đặc biệt.'
Những sự kiện đặc biệt đã xảy ra vài lần trong kiếp trước và liên quan đến những
thứ như thiên thần hạ phàm hay sự xuất hiện của Chỉ huy Lãnh huyết Maxium.
Tôi biết cách tạo ra một sự kiện.
Tôi thậm chí còn không dám mơ đến điều đó trước khi bước vào cảnh giới siêu việt
cũng như lấy được kho báu của Chúa tể Địa ngục ... Tôi cười nhẹ.
Hwaruruk!
Một đôi cánh đen lớn xuất hiện sau
lưng tôi. Chúng hơi khác so với đôi cánh tôi nhận được khi sử dụng Hủ bại. Đó
là 1 'vật phẩm' được biến đổi sau khi hấp thụ Kiêu hỏa.
Tôi nhớ lại mô tả 1 vật phẩm có
tên là Thiên Nhận
-----------------------
Tên: Thiên nhận (E)
Mô tả: Đôi cánh được cho là có khả
năng chứa hàng nghìn loại pháp lực khác nhau.
*
Người dùng có thể hấp thụ và lưu trữ pháp lực của sinh vật họ giết.
*
Màu sắc sẽ thay đổi tùy thuộc vào loại pháp lực được hấp thụ.
** Khi đạt đến giới hạn, có thể sử dụng kỹ năng ‘Triệu hồi Thiên môn'
** Lượng pháp lực tích trữ - 445,344 / 1.000.000
-----------------------
Đó là một vật phẩm cấp Sử thi không có chỉ số, kỹ năng hay danh hiệu. Nếu
tôi không thể nhìn thấy các thuộc tính ẩn bằng Tâm nhãn thì vật phẩm này chẳng
khác rác rưởi là mấy.
Chắc chắn nó không đáng giá 5.000 A.pt
Tuy nhiên, các thuộc tính ẩn rất
đáng chú ý. Có những hạn chế nhưng nó là một vật phẩm đặc biệt cho phép sử
dụng một kỹ năng cấp (E). Tôi đã quá quen với mấy kỹ năng dạng này rồi.
----------------------
Tên: Triệu hồi Thiên môn (ExE)
Mô tả: Một con quái vật vô song có thể được triệu hồi, tùy thuộc vào địa điểm
hoặc thời gian cụ thể. Con quái được triệu hồi sẽ không nghe lệnh của người triệu
hồi mà hành động theo bản năng của nó.
----------------------
Thật là tối nghĩa.
Nhưng tôi biết một kỹ năng tương tự. Nó thấp hơn nửa bậc so với ‘Triệu hồi
Thiên môn’ và có tên là ‘Triệu hồi Cổ môn (E).’ Một con người đã sử dụng
nó để đảo ngược lại sự tàn phá ở Hàn Quốc. Rất nhiều của cải và vật hiến tế
đã được trao đổi để triệu hồi một 'Vị Thần bảo hộ.'
Tôi không tận mắt chứng kiến màn triệu hồi đó nhưng nó đủ để ngăn chặn cuộc xâm
lược của lũ quỷ.
'Triệu hồi Thiên môn' là một kỹ
năng giống như vậy nhưng có cấp độ cao hơn. Nếu tôi thu thập đủ pháp lực
thì có thể mở Thiên môn mà không có bất kỳ hạn chế nào.
Tất nhiên, tôi không có ý định sử dụng pháp lực để triệu hồi một thứ gì đó xấu
xa. Nó sẽ hữu ích cho con người.
'Đánh thức một vị Thần bảo hộ để bảo vệ Hàn Quốc.'
Một vị 'Thần bảo hộ.' Vẫn sẽ chỉ là 1 sinh vật. Bằng
mọi giá, tôi định đánh thức nó để phản công lại Pandemonium. Nếu tôi muốn
làm điều đó, tôi cần pháp lực của đám sinh vật và ‘căn nguyên’ của con người.
‘Tam
Túc Ô Nha' (con quạ 3 chân)
Tôi nhớ lại.
Lúc đó, Tam túc Ô Nha đã được triệu
hồi. Thoạt nhìn, nó giống một con quạ. Lớn hơn Griffin và có thể che
phủ mặt trời. Tôi không chắc về sức mạnh của nó chắc khoảng lv3 hoặc lv4
thượng đẳng.
Vấn đề là ... nó không nghe lệnh người
triệu hồi.
Tam túc Ô nha đã bảo vệ Hàn Quốc nhưng nó không kiên định.
Sau khi tiêu diệt lũ Quỷ và các sinh vật, nó đòi hỏi nhiều của cải hơn. Nó
thích những thứ hào nhoáng và tích lũy đủ loại đồ trang sức và vật phẩm trên đỉnh
núi Baekdu. Nó gây ra sóng thần như một trò đùa để con người phải gánh chịu.
Cuối cùng, nó đã bị Đại Công tước
Upa làm thịt. Tuy nhiên, sức mạnh và ý chí của Thần bảo hộ rất rõ ràng.
'Nó
không thể tấn công khi nhìn thấy mình'
Tôi là một con quỷ. Không
thể có sự nhận biết theo bản năng.
Trước khi đến Âm giới thì hơi khó. Nhưng
giờ tôi có thể đánh lại vị Thần bảo hộ này rồi.
"Chủ nhân. Có nhiều người đi theo chúng ta lắm"
Rose vừa nói vừa ngoái lại nhìn.
Đây đã là ngày thứ ba.
Tôi đã đi qua một nửa vùng đất này
mà chẳng hề nghỉ ngơi.
Trong khi đó, hàng nghìn người đã
thấy tôi giải quyết đám sinh vật.
Nhiều người đã đi theo tôi.
Một số là dân thường và 1 lượng lớn
Dị năng giả.
Tôi đã không nghỉ ngơi 1 phút giây nào. Mặc dù chậm chạp, con người cố gắng
theo bước tôi một cách tuyệt vọng. Họ mệt đến nỗi sùi cả bọt mép.
'Mình cần căn nguyên của chúng để triệu hồi Thần bảo hộ.'
Hàng trăm người vẫn chưa đủ. Hàng nghìn, không, phải hàng chục
nghìn. Nếu không, sinh vật tôi muốn khó có thể được triệu hồi.
"Nghỉ chút đi"
Trên một ngọn đồi nhỏ.
Tôi ngồi trên một tảng đá và nhắm
mắt lại.
Đoàn người dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Roy và Rose.
Đây là lần đầu tiên chúng rời Hầm ngục. Trong mắt chúng tràn đầy sự tò mò
và Rose là năng nổ nhất.
Trong khi Roy ở bên cạnh Ngục chủ, Rose bắt đầu di chuyển. Nó quyết định tiến
vào đám đông để nhìn họ.
"Ồ, con của Đấng cứu thế ..."
Khi Rose đến gần, một số người quỳ xuống và giơ tay.
Một thái độ nhún nhường.
Rose chớp mắt khi một người bà lão đến gần nó.
"Cháu
có đói bụng không? Không nhiều lắm nhưng có củ khoai lang hấp đây. Ăn thử xem"
"Khoai
lang hấp sao?"
"Đúng
rồi. Nó ngọt lắm"
Bà lão khẽ cười khi mời nó ăn khoai lang.
Rose chộp lấy một củ khoai lang
không chút ý tứ.
Wagu!
Nó thậm chí còn ăn cả vỏ.
"Ừm
... ngọt ghê"
Nó rất ngon. Rose ăn khoai
lang trong chớp mắt.
Bà lão không biết nó sẽ ăn cả vỏ khoai nhưng một lúc sau lại mỉm cười.
"Cái đó ... Con của Đấng cứu thế"
“Cháu
là Rose. Nhân tiện, bà đang đề cập đến Chủ nhân à? Đấng cứu thế là
gì? ”
Dù có giả vờ trưởng thành thế nào
thì Rose vẫn còn là trẻ con. Nó học nhanh gấp đôi những người khác nhưng vẫn
có giới hạn
Bà lão chậm rãi đáp.
"Rose này, các bà gọi ngài ấy là Đấng Cứu thế vì Ngài ấy đã làm những việc
mà không ai có thể làm được"
Ah!
Rose vỗ tay.
"Vậy thì Chủ nhân là một Đấng cứu thế.
Nữ hoàng vẫn thường nói như vậy. Không gì là không thể đối với Chủ nhân. Chủ
nhân đã bị Quỷ dữ bắt đi, nhưng Ngài ấy đã quay lại để cứu tất cả chúng ta. Cháu
biết điều đó. Chủ nhân thực sự vĩ đại."
Ừm ừm. Rose gật đầu.
Mỗi ngày đều thực sự mới lạ. Những
lời từ miệng Nữ hoàng Chrisley không sai chút nào.
Niềm tin của nó vào ý tưởng đó ngày càng lớn.
"Từ
tất cả lũ Quỷ dữ ...!"
"Ngài ấy sẽ cứu chúng ta!"
"Muôn năm! Muôn năm!"
Con người hiểu nó theo cách hơi khác một chút.
Có những lý do chính đáng.
Một người bị Quỷ dữ bắt đi. Ngài trở lại để tiêu diệt toàn bộ chúng. Chẳng
khác mấy so với phim Siêu anh hùng ... thật tự nhiên khi Ngài được coi là Thần.
Hàng ngàn người tập trung quanh
Rose.
Họ tạo thành vòng tròn và lắng nghe Rose trò chuyện.
Đây là lần đầu tiên Rose được chú ý nhiều đến vậy. Dĩ nhiên là nó sẽ rất tự
hào.
"Mọi người không cần lo. Cháu không biết tại sao nhưng Chủ nhân đang cố gắng
giúp mọi người. Nữ hoàng nói Chủ nhân sẽ mang lại 'hy vọng' cho con người ở
đây. Con người là 1 giống loài mong manh nhưng có tiềm năng. Nếu mọi người không
chĩa kiếm về phía Chủ nhân thì tiềm năng đó có thể nở rộ. Nhân tiện ... Nữ
hoàng lại có một nỗi lo khác. Liệu con người có chĩa kiếm về phía Chủ nhân sau
khi được tăng sức mạnh không? Cháu phải nói điều này. Mọi người thực sự sẽ làm
thế sao? "
Rose không hiểu điểm này lắm.
Con người thật ngu ngốc nhưng nó không thể tưởng tượng được họ lại chĩa kiếm về
phía ân nhân của mình. Liệu họ có thật sự ngu ngốc đến mức đó?
Rose muốn hỏi trực tiếp loài người.
Cắn nát bàn tay đã cho chúng ăn. Dù họ có mạnh thế nào thì vẫn yếu hơn Chủ
nhân là cái chắc. Rose nghĩ 1 giống loài sẵn sàng đi theo con đường chết
thật là kỳ lạ.
Một giống loài có nguy cơ tuyệt chủng trở nên say sưa với sức mạnh và cố gắng vùng
dậy. Đó là sự khôn ngoan. Điều đó là bất khả thi với Hắc yêu
“À, không. Đó là một sự hiểu lầm. Bà
không thể nói sẽ chẳng ai làm vậy, nhưng người tốt thì luôn luôn nhiều hơn"
"Vậy
thì có gì khác đâu? Cháu không biết rõ lắm nhưng mọi người không nên trở mặt với
Chủ nhân.Ngài ấy rất mạnh! Mọi người nên cẩn thận. Một mình Ngài ấy đã hạ gục 4
con Quỷ ... hừm!"
Rose nhanh chóng che miệng lại.
Những người xung quanh bắt đầu choáng váng.
"Bốn con quỷ?"
"Có lẽ nào..."
"Ôi chúa ơi!"
Họ không biết tại sao.
Một ngày nọ, lũ
quỷ tìm đường đến Hàn Quốc.
Chính xác là
4 con
Dipella, Anastasia, Amurun và Jenerald!
Tên của chúng đều được ghi nhớ. Tất cả những người tụ tập ở đây đều
biết tên của bốn con quỷ.
Tuy nhiên, Rose nói rằng chúng đã bị giết.
Những đôi mắt tràn đầy sự hiếu kỳ nhìn vào Rose.
Rose phớt lờ họ và quay lại.
"À,
cháu không biết gì đâu. Cháu phải đi ngay đây. Chủ nhân bảo sẽ tiếp tục đi sau
3 giờ nữa"
Rose ném cho Chủ nhân một cái nhìn
xấu hổ.
Chủ nhân không nói trực tiếp nhưng
Rose nhận thức được vai trò của mình. Đó là khiến con người đi theo Ngài ấy!
Nếu không thì Chủ nhân đã không bận tâm đến việc đợi con người đi
theo. Rose nhận thấy và nói một loạt các sự kiện với con người.
Nhờ đó, Đức tin của họ ngày càng mạnh
mẽ.
Nhắc đến lũ Quỷ là rất nguy hiểm, nhưng điều đó chỉ xảy ra khi họ phát hiện ra Chủ
nhân là một con quỷ. 'Sự đố kỵ' sẽ tràn ngập trong mắt họ.
Bây giờ những người tin vào Chủ
nhân sẽ xuất hiện.
‘Mình làm tốt chưa nhỉ?'
Rose còn bé nhưng nhanh chóng được chú ý.
Nó hiểu theo bản năng các phương pháp tâm lý học.
Vì vậy nó đã phần nào chắc chắn rằng
câu trả lời của mình là đúng.
'Đúng rồi!'
Rồi Rose vội quay sang bà cụ và
nói.
“Cháu có thể ăn thêm hai củ khoai lang hấp không? Cháu muốn để Chủ nhân ăn
1 củ... ”
Một là dành cho Chủ nhân. Rose sẽ ăn củ còn
lại.
Nó chẳng thèm nghĩ đến Roy.
Đây là lần đầu
tiên nó được thưởng thức khoai lang ngon đến thế.
0 comments:
Đăng nhận xét