Chương 149: Thần bảo hộ (phần 3)
Lee Ji-hye bối rối.
"X-xin lỗi? Chờ đã! Dừng lại! Này anh kia, anh lấy cái đó ở đâu vậy? Mặt nạ
đó là biểu tượng của tổ đội Thợ săn Quỷ chúng tôi!"
Cô ấy lấy ra một chiếc mặt nạ tương tự và vẫy vẫy nó. Cô cố gắng đi theo
nhưng Rose đã chặn đường.
"Đừng có bám đuôi Ngài ấy!"
"Đuôi
gì? Không ... Hắc yêu thật luôn...?"
Lee Ji-hye trợn tròn mắt.
Hắc yêu!
Trước đây cô đã từng giao dịch với tộc người lùn, còn những Hắc yêu luôn tỏ ra
hung dữ. Chúng là những sinh vật đáng gờm bên trong Hầm ngục.
Nhưng lúc này, Hắc yêu hung dữ lại
ở cùng với một con người. Ngạc nhiên thực sự.
Rose khẽ lè lưỡi khi nói.
“Tiên nữ bảo ta phải ngăn phụ nữ tiếp xúc
với Chủ nhân. Bah, ta thấy ngươi rõ ràng xấu hơn Nữ hoàng nhiều”
Yihi thỉnh thoảng gặp Rose và cho nó
một số lời khuyên. Khá nhiều trong số đó liên quan đến phụ nữ
Lee Ji-hye rất bối rối khi có một Hắc
yêu trẻ con nói chuyện với cô như vậy.
"...
Mọi người đang làm gì ở đây?"
"Con
người gọi Chủ nhân của chúng ta là 'Đấng cứu thế'." Ngài ấy thực hiện
những điều mà không ai khác có thể làm được! ”
"Đấng
cứu thế..."
Lee Ji-hye quay lại.
Hầu như tất cả những người ở đây
chỉ hướng về phía một người.
Họ cúi gằm mặt xuống đất. Từ
duy nhất họ hét lên là 'Đấng cứu thế.'
Rose hất hất cái đầu rồi quay đi.
"Chúng ta đang rất bận. Muốn đi theo
thì cứ việc. Đi nào, Roy."
"Eung."
Rose nắm tay Roy và từ từ bước đi.
Yoo Eun-hye và Edward tiếp cận Lee Ji-hye với những biểu hiện phức tạp.
“Chị
ơi. Chúng ta làm gì bây giờ?"
"Chị
không biết. Có lẽ radio đưa tin đúng rồi đấy ..."
Các phương thức liên lạc vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn. Những người phân phối vật
tư, phụ trách kho hàng và những nhóm người sống tách biệt vẫn có những cách
liên lạc định kỳ.
Cô ấy nghe nói rằng 'Đấng cứu thế' đã xuất hiện. Chỉ sau khi đến đâu, Thợ
săn Quỷ mới chứng thực được nhận dạng của anh ta.
"Người này ... Có chút quen thuộc"
Người đàn ông đeo mặt nạ. Yoo Eun-hye nhìn chằm chằm vào lưng anh ta.
Anh ta là một kẻ lỗ mãng. Lee Ji-hye cũng nhìn về phía anh ta.
"Em quên rồi sao? Anh ấy chết rồi.
Ngay cả khi anh ấy đã chết, chúng ta vẫn sống sót"
“Tùy chị. Thủ lĩnh của Thợ săn Quỷ là chị mà ”
Yoo Eun-hye thở dài. 1 hình bóng hiện lên trong mắt cô.
Lee Ji-hye trầm ngâm một lúc trước
khi gật đầu.
“Chúng tôi sẽ gia nhập đội ngũ. Có vẻ như có rất nhiều Dị năng giả. Trong
số họ thế nào cũng có người có ích”
Cuộc xâm lược diễn ra bất ngờ và
nhanh chóng. Lũ Quỷ và đám sinh vật. Chúng biết điểm yếu của con người
là gì và đã chiếm đóng Hàn Quốc.
Thủ đô bị đập vỡ vụn trước cả khi nó kịp có hành động phản ứng. Chúng
không muốn cho con người có thời gian để kịp đoàn kết lại.
Nhưng ... họ vẫn đoàn kết. Con người đã tập hợp lại. Nếu tập trung lại
được hết, thì đám sinh vật này chỉ là muỗi.
'Anh ta là ai? Thực sự là Đấng cứu thế sao? '
Cô không biết. Có một điều chắc chắn là thực lực của anh ta vượt xa sức tưởng
tượng của cô. Anh ta đã tiêu diệt một Orc Chúa tể khổng lồ và hàng trăm con
Orc khác. Yoo Eun-hye, người mạnh nhất ở đây cũng không thể làm được điều
đó.
Mặc dù anh ta tạo ra 1 cảm giác
quen thuộc, nhưng sẽ không hợp lý khi anh ta được gọi là 'Đấng cứu thế'. Lee
Ji-hye bắt đầu suy luận.
Con người thật đáng sợ.
Một khi bắt đầu tin vào điều gì đó, họ sẽ không thể nhìn thấy sự sâu xa của nó
Họ tin tưởng vào đức tin của mình và đó là con đường dẫn đến vinh quang. Tất
nhiên, niềm tin đó có thể là động lực khiến họ khao khát 'sống sót'. Tuy
nhiên, nó cũng có thể gây ra tác dụng ngược là sự xuất hiện của những kẻ cuồng
tín.
Wuuuu …
Wooo
Những âm thanh nho nhỏ tràn ngập khắp khu vực. Đó không phải là một bài
hát đúng nghĩa. Nghe giống tiếng rên rỉ hơn.
"Mọi
người thật kỳ lạ."
Edward vừa nói vừa nhìn ra xung quanh.
"Lạ gì đâu"
Yoo Eun-hye ngay lập tức phủ nhận.
Lúc này, họ đang ở phía sau đội ngũ.
Chỉ những người có niềm tin mãnh liệt vào Đấng cứu thế mới có thể đứng gần anh
ta.
"Chị này, chị không thấy lạ à? Trông
rất kỳ quặc ..."
"Mọi thứ đã sụp đổ. Tất cả đã biến mất. Ngay khi mọi người mất đi phương
hướng ... thì đã có người đưa tay ra. Anh ấy là Đấng cứu thế của họ."
Đó là lý do Yoo Eun-hye đi theo người đàn ông đó 2 năm trước. Mặc dù nguy
hiểm và thường xuyên biến mất, anh ấy là người luôn tỏa sáng với cô.
Tuy nhiên, anh ấy đã ra
đi. Thế giới đã ở trên bờ vực của sự hủy diệt và anh ấy đã không xuất hiện
khi nó gặp nguy hiểm.
Ngay cả khi những người thân thương chết đi ... hoặc khi ngôi nhà của anh ấy bị
mất ...
"Thực
ra thì, nếu chị biến mất thì em cũng sẽ phát điên"
"Đừng nói mấy lời sởn gai ốc như thế. Cậu có đủ năng lực để sống 1 mình"
"Có thì sao chứ? Em chả muốn ... hehe."
Edward cười tươi. Bầu không khí vừa rồi có vẻ hơi trầm mặc.
Bên cạnh cậu ta, Lee Ji-hye nhìn
chằm chằm vào đoàn người dài và hỏi.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Câu trả lời đến từ chỗ khác.
"Vùng
đất Thiên đường. Đấng cứu thế đang dẫn chúng ta đến một nơi không còn phải lo lắng."
Một người đi đường vừa nói vừa rơi
nước mắt.
Nhưng Lee Ji-hye đã bác bỏ những lời
này.
"Cô không thấy đám thiên thần sao? Chúng
tin rằng việc tiêu diệt lũ Quỷ mới là ưu tiên, con người chỉ là thứ yếu"
"Chúng là đồ giả mạo! Đấng
cứu thế là người duy nhất biết con đường thực sự dẫn đến thiên đàng! Theo bước
Ngài và các con của Ngài, chúng ta có thể lên thiên đàng"
"Tôi còn quá trẻ để phải lên đó"
"Cái đồ không có đức tin! Cô vẫn còn nghi ngờ về Đấng cứu thế?"
Lee Ji-hye trả lời.
"Tôi biết anh ta rất mạnh. Anh ta đã tiêu diệt đám sinh vật chúng tôi
không thể đối phó nên tôi rất biết ơn. Nhưng không chắc là anh ta đang dẫn
chúng ta đến thiên đường."
Người qua đường thở dài như thể đau lòng lắm. Sau đó những người khác gia
nhập vòng đấu võ mồm và vây quanh Lee Ji-hye.
"Mày không xứng đáng được đứng trong hàng ngũ này!"
"Dị loại!"
"Dị loại!"
Lee Ji-hye hoảng sợ trước màn phản
ứng nảy lửa này.
"Chỉ vì không tin mà tôi thành dị loại? Chờ một chút, dừng lại!"
Lee Ji-hye không thể ngồi yên được nữa vì mọi người bắt đầu túm tóc và quần áo
của cô. Tổ đội Thợ săn Quỷ đã giải cứu cô và nhào lên đối đầu với đám đông.
"Đồ đàn bà xấu xí!"
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.
"Ah?"
"Ồ, con của Đấng cứu thế ..."
Họ nhìn Rose như thể đang nhìn vào phép màu của Chúa
Mọi người ngay lập tức nhường chỗ
cho nó.
Họ ngừng chì chiết Lee Ji-hye.
Rose đứng trước Lee Ji-hye và các
Thợ săn quỷ.
"Chủ nhân nói rằng chúng ta đang di
chuyển. Mọi người xung quanh ngươi cũng thế! Tuy nhiên, Rose sẽ không tha thứ
cho ngươi nếu ngươi đâm sau lưng Chủ nhân. Chỉ có Nữ hoàng mới có thể ở bên cạnh
Chủ nhân. Ngươi hiểu chứ?"
Họ không biết Nữ hoàng là ai.
Nhưng bầu không khí thù địch trước
đó đã biến mất.
Rose rời đi sau khi nói xong.
"Đấng cứu thế!"
"Ohhhh ..."
"Ohhhhhh ..."
Dân chúng quỳ sạp xuống và lạy lục.
“Chị
ơi. Đi nào."
Giọng của Yoo Eun-hye làm cắt đi suy nghĩ của Lee Ji-hye.
“Ừ. Đi thôi..."
Lee Ji-hye nuốt nước bọt và bước
đi.
Cô cảm thấy như mình đang chui vào
miệng một con sư tử.
0 comments:
Đăng nhận xét