Chương 224: Phát nổ (phần 2)
Pandemonium vẫn còn bám dai như đỉa. Tôi đã mắc
phải 1 sai lầm chết người, lẽ ra tôi nên quan sát hắn ta cẩn thận hơn. Vì
bị dính quá nhiều đòn đánh bất ngờ, tôi bị thương và kiệt sức.
Tôi có thể tạo ra rất nhiều sát thương nhưng Pandemonium nhận ra sức mạnh của
tôi và đã chuẩn bị những quân bài phù hợp.
Tuy nhiên, mọi thứ trở nên mờ mịt sau khi cuộc chiến kết thúc. Tôi nghe
thấy một giọng nói quen thuộc, nhưng tôi nghĩ đã quá muộn rồi.
Quá muộn...
"Chủ
nhân! Chủ nhân! En
en! Đừng chết và bỏ Yihi lại"
"Aigoo ~ keikei! Nếu chủ nhân
chết thì Yihi sẽ đi theo Ngài!
“Eeeeeeng! Eeeeeeng! Kuhuhuhung!”
Tai tôi đau nhói.
Ai đó đang khóc bên cạnh tôi.
Miệng tôi mở ra trong vô thức.
"...Ồn ào quá"
“Khụt
khịt! Khụt khịt! Peeeeng...Chủ nhân?”
Bàn tay đầy nước mũi của Yihi sờ vào tôi. Tôi
đứng dậy với một cái cau mày nhẹ và nhìn thấy một nơi hoàn toàn khác so với nơi
tôi đã gục xuống lúc trước
“Yihi, đây là
tháp đồng hồ à?”
"Đúng. Yihi
đưa Ngài đến đây đấy. Và cái đứa xấu xa đó đang bị trói"
Yihi ngưng khóc
và chống nạnh.
"Ai cơ?"
"Ngài biết mà. Cái con nhỏ xấu hoắc đó. Yihi không nhớ tên cô ta”
Lời cô nàng không được đầy đủ nhưng tôi tin người đang được nhắc tới là 'Yoo
Eun-hye'. Đó là vì tôi đã nghe thấy giọng nói của Yoo Eun-hye trong giấc
mơ của mình.
"Yoo Eun-hye đang ở đâu?"
“À
~ ở phòng bên cạnh. Yihi đã trói cô ta lại. Có phải con nhỏ xấu xa đó
đã tấn công Chủ nhân không?"
Tôi đứng dậy và
đi sang phòng bên cạnh. Oswen đang đứng canh cửa.
“Bệ hạ, Ngài không sao chứ?”
"Ngươi quay lại rồi à"
“Thần
nhận được tin nhắn khẩn từ Tiên nữ, nói rằng thần nên trở lại. Nhân tiện
thì Pandemonium thực sự làm tới. Hắn gửi rất nhiều quân truy đuổi Bệ hạ…”
Oswen đã xác định Pandemonium chính là kẻ đã đẩy tôi vào chân tường. Tôi bước
vào phòng..
Tôi có thể nhìn thấy Yoo Eun-hye đang ‘trần như nhộng’ và bị trói vào ghế.
“…Tiên
nữ kiên quyết đòi làm điều này. Thần không thể ngăn cản cô ấy.”
Oswen cằn nhằn
với chút chua xót.
Yoo Eun-hye đã giúp tôi rất nhiều khi tôi ngất đi, nhưng Yihi đã nhầm. Cô nàng
không biết điều đó và trói Yoo Eun-hye lại
Tôi tặc lưỡi khi bước vào phòng. Tôi tháo từng sợi xích, sau đó đỡ lấy Yoo
Eun-hye và đặt cô ấy xuống.
Ngay sau đó tôi lấy ra một lọ thuốc từ chiếc túi ma thuật của mình.
Tiên dược!
Đây là loại thuốc có thể chữa lành vết thương cho bất kỳ ai miễn là họ chưa
chết.
Tôi đã chứng thực được vài điều
Sau khi bị Pandemonium
tấn công bất ngờ, tôi đã uống Tiên dược nhưng nó không hiệu quả lắm.
Rõ ràng là có một mối quan hệ giữa siêu việt và tác dụng của tiên dược.
Dù sao thì giờ
nó chỉ còn là đồ bỏ đối với tôi. Tôi đổ Tiên dược vào miệng Yoo Eun-hye mà
không chút do dự.
"Khụ
khụ!"
Yoo Eun-hye bắt
đầu ho. Nhưng tôi không ngừng trút Tiên dược vào miệng cô ấy và Yoo
Eun-hye buộc phải uống nó.
‘Căn nguyên bị tổn hại rồi'
Có vẻ như cô ấy
đã sử dụng tất cả pháp lực của mình để đến được đây. Tiên dược đã giúp
khôi phục căn nguyên pháp lực của cô ấy.
Sau khi đổ hết Tiên dược, tôi đặt một tay lên ngực của Yoo Eun-hye. Đó là
để giúp lưu thông pháp lực. Có khả năng xảy ra tác dụng phụ nên tôi điền
đầy chỗ thiếu hụt bằng pháp lực của mình. Toàn thân cô ấy được bao phủ bởi
pháp lực của tôi.
Tôi giữ nguyên
vị trí trong khoảng 1 giờ. Sau khi xong việc, tôi đứng dậy
"Quay lại đi. Đây không phải là nơi
dành cho cô đâu"
"Này..."
Yoo Eun-hye gọi từ phía sau tôi, nhưng tôi không dừng lại. Tôi thực sự không
thể hiểu tại sao cô ấy lại trở lại.
Tôi liếc nhìn Oswen một lần khi ra khỏi phòng. Oswen gật đầu.
Oswen đã đưa Yoo
Eun-hye ra xa khỏi ‘ranh giới’
'Pháp
lực của mình đang phục hồi nhanh chóng.'
Tôi xoay cổ vài
vòng. Có tiếng xương và cơ bắp của tôi đang thư giãn.
Sau đó, tôi nắm
lấy Cuồng nộ và Đế kiếm rồi đi xuống tháp đồng hồ.
"Chủ nhân. Em phải bám lấy Ngài mới được!
Yihi ngay lập tức đi theo tôi nhưng tôi không để ý đến cô nàng.
"Tôi
phải xem xét tình hình."
Dường như tôi đã bất tỉnh mất 1 ngày. Cùng thời điểm đó, mọi thứ đã thay
đổi rất nhiều.
Đầu tiên, Ariel Diablo đã đấm cho Upa sứt đầu mẻ trán. Cô ta đã tận dụng kẽ
hở và đập rụng 1 nửa sức mạnh của Upa.
Trận chiến giữa Pandemonium và các thiên thần cũng vậy. Hắn đã điều chuyển rất
nhiều lực lượng của mình sang phía tôi và gần như đã thành công. Tuy
nhiên, điều đó khiến quân đội của hắn có lỗ hổng và Hash đã phản công. Vậy
là chiến trường đã trở nên hỗn loạn hơn.
'Pandemonium
sẽ nhận ra rằng cuộc tấn công bất ngờ của hắn đã thất bại.'
Đám Shadow Hunter bám dai như đỉa vậy. Chúng
không khó đối phó nhưng khổ cái là số lượng quá nhiều. Bên cạnh đó, đám
con rối Quỷ cũng không dể tiêu diệt vì có khả năng khôi phục.
Tôi đã thành công trong việc tiêu diệt tất cả bọn chúng, nhưng cũng ăn hành
không ít.
Tôi biết là Yoo Eun-hye đã đưa tôi đến tháp đồng hồ
khi bản thân bất tỉnh. Tuy nhiên, tôi chẳng thấy biết ơn chút nào. Chả
hiểu sao cô ấy lại quay trở lại, tình huống đó quá ư mạo hiểm.
'Thắng bại sẽ sớm được
phân định. Mình cần sử dụng kẽ hở đó.'
Chúng sẽ cảm thấy tự đắc vào khoảnh khắc giành thắng lợi. Người thắng sẽ
chỉ để ý đến kẻ thua. Nếu sử dụng ‘Hi vọng’ vào thời điểm đó thì có thể
gây sát thương lớn nhất.
Cuộc tập kích bất ngờ của Pandemonium đã kết
thúc. Hắn giờ phải nhanh chóng ngăn chặn đám thiên thần. Nếu giết
được tôi, hắn đã hoàn thành được 1 nửa mục đích. Tuy nhiên, Pandemonium
lại thất bại và phải trở về thế thủ.
Lực lượng của hắn bây giờ còn kém hơn so với Upa và
Ariel. Đối mặt với hắn sẽ là 1 tương lai thật sự khủng khiếp.
‘Pandemonium. Ngươi
không nên nhắm vào ta'
Nếu không điều quân lung tung, có lẽ hắn đã thắng
áp đảo đám thiên thần rồi. Chiến thắng đó sẽ đem lại nhiều lợi ích hơn hẳn,
nhưng hắn đã thất bại ... và thế gian thì không có thuốc hối hận.
Tôi quay trở lại khu vực ngầm. Chắc chắn là sẽ không còn màn đột kích àno
nữa.
Một khi trăng lên, chiến thắng sẽ được quyết định.
“Kuhuk!”
Ariel Diablo đang quỳ trên mặt đất. Miệng cô ta đẫm máu và cơ thể nát bấy. Upa
cũng tương tự, nhưng hắn có nhiều không gian di chuyển hơn
"Đồ hèn hạ khốn kiếp!"
Ariel nghiến răng. Cô ta đã có thể đột phá và tạo tiền đề để lật ngược thế
cờ, nhưng sự khác biệt về số lượng là quá lớn. Các hiệp sĩ bạc cuối cùng cũng
sụp đổ. Lũ quái tập trung lại và đồng loạt tấn công Ariel.
Từ xưa đến nay, số lượng luôn là 1 ưu thế tuyệt
đối.
Ariel rất mạnh nhưng đối thủ của cô ta cũng vậy. Khi phải chiến đấu với cả
Upa lẫn đám sinh vật, thể lực của cô ta đã cạn đáy. Cuối cùng, Upa đã
thành công hạ gục Ariel.
“Heook...con tiện nhân này, đó là sức mạnh của ta. Sao ngươi cứ phải trưng
cái từ hèn nhát ra trước mõm thế?”
Trên thực tế, Upa thực sự khó chịu. Ariel đã chiếm chút lợi thế sau khi
chiến đấu trong vài ngày và hắn đã dính rất nhiều vết thương. Nhưng Upa
mới là người chiến thắng cuối cùng.
Tất nhiên, thiệt hại của hắn là rất lớn. Lượng sinh vật của hắn đã giảm
mạnh, không biết còn đến 50k hay không? Đám Quỷ dưới trướng hắn cũng đi bán
muối không ít
“Ta sẽ giết ngươi. Đã đến lúc chấm dứt mối quan hệ bất hạnh của chúng ta”
Upa và Ariel vốn đã có mối quan hệ vô cùng tồi tệ ở Quỷ giới. Bây giờ cũng
đến lúc phá tan những xiềng xích đó. Hắn rất hài lòng. Upa không thể
nhịn được cười.
Ariel cố giơ thanh kiếm ngà của mình lên. Hầu hết đám Quỷ dưới trướng và
sinh vật của cô đã chết. Một số trốn thoát được nhưng Ariel thì
không. Upa không quan tâm đến những người khác và liên tục chà đạp lên
Ariel.
Thật khó để cô ta có thể trốn thoát. Tuy
nhiên, Ariel nghĩ thà tử chiến còn hơn.
Quỷ đế.
Cô ta mang trong mình huyết mạch Quỷ đế, nhưng không phải lúc nào cô ta cũng có
thể là người chiến thắng.
"Giương vũ khí lên đi. Upa Bullenon. Chúng ta không đủ thân thiện để trò
chuyện một chút hay sao?"
Ariel cười nhạo hắn. Upa không thích bị cười
nhạo.
“Cứ tiếp tục mõm
rồi chờ chết đi, tới đây, ta sẽ giết ngươi theo cách tồi tệ nhất có thể.”
Upa triệu hồi hàng chục cơn bão. Thái độ của hắn cho thấy hắn muốn giải
quyết mọi thứ ngay và luôn.
Ngay lập tức, cả 2 lại lao vào nhau.
Và... cùng lúc đó, cả thế giới bị bao phủ bởi ánh
sáng trắng.
Pandemonium đang tấn công tổng bộ của đám thiên thần. Hắn không còn đủ quân để
mà ‘nướng’ nữa, vậy nên quyết định tấn công vào đầu não của kẻ thù. Nhưng
chỉ còn lại đám thiên thần tay chân ở tổng bộ. Các Bệ thần đã bị hắn giết
sạch, nhưng thiên thần quan trọng nhất thì lại không ở đó.
“Nó đi đâu rồi?”
Pandemonium cau mày.
Liệu chăng đám thiên thần đã nhận ra hắn chuẩn bị tới?
Không. Không thể nào. Kế hoạch của hắn rất hoàn hảo. Hắn cùng đám
sinh vật từ từ bao vây tổng bộ. Có tài thánh cũng không thể nhận ra.
Vậy thì tại sao kế hoạch của hắn lại thất bại?
Tại sao?
Lý do là gì?
Tâm trí của Pandemonium bắt đầu quay mòng mòng.
Không chỉ thằng nhóc Minh thần, mà cả các thiên thần quan trọng khác cũng không
thấy mặt đâu. Tất cả các thiên thần cấp cao đã rời khỏi vị trí. Thông
thường, đây là xác nhận cho một thất bại.
Nhưng đám thiên thần vẫn đang trong thế cân bằng với hắn ta. Hắn đâu có đẩy
lui được chúng quá nhiều đâu. Tại sao chúng lại rút lui trong khi vẫn còn
cơ hội chiến thắng?
Hắn đã nghĩ rất lâu. Nhưng không thể tìm được câu trả lời. Tuy nhiên, hắn đã
sớm nhận ra lý do.
Thế giới trở nên sáng bừng. Hắn ta bị bao vây
bởi một luồng pháp lực màu trắng. Cảm giác này...
‘Chạy ngay thôi!'
Trực giác đã cảnh báo hắn ta.
Rất nguy hiểm!
Ánh sáng trắng này không bình thường chút nào!
Nhưng hắn đã chậm một bước.
Ánh sáng trải dài ra bán kính hàng trăm km xung quanh Đài thiên văn Greenwich.
Tôi cũng bị cuốn vào vụ nổ.
Tôi không di chuyển bởi vì... cần người giữ đám Đại
Công tước ở lại.
Có những sinh vật để mắt đến tháp đồng hồ. Chúng
đã kiểm tra nhiều lần để xác nhận rằng tôi vẫn còn ở đây. Đó là một tình
huống mà tôi không thể di chuyển. Có khả năng các Đại Công tước sẽ đánh
hơi được điều gì đó và trốn đi ngay nếu tôi rời khỏi Đài thiên văn Greenwich.
Tôi cần phải làm cho cái lưới này mạnh mẽ hơn.
Cuộc tấn công của Pandemonium đã khiến tôi bị
thương nhẹ. Bây giờ tôi cần phải đánh lừa chúng
Một canh bạc mạo hiểm.
Tôi đã cài đặt các thiết bị tăng pháp lực trong Đài thiên văn Greenwich để
khuếch đại sức mạnh của ‘Hi vọng’. Phạm vi của vụ nổ sẽ tăng gấp đôi và
sức công phá sẽ mạnh hơn. Nói cách khác, một số lượng lớn Quỷ và sinh vật
sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.
‘Mình cần phải ăn
chắc hơn.'
Phạm vi của ‘Hi vọng’ không thể quá hẹp. Vi nếu thế thì chỉ cần 1 quyển
trục dịch chuyển là thoát được. Nếu sức mạnh hủy diệt không như tôi tưởng
tượng thì sẽ còn rất nhiều kẻ còn sống sót. Vì vậy, tôi đành phải thực
hiện 1 canh bạc.
Làm liều thì mới ăn được nhiều. Tôi sơ tán tất cả chủ lực của mình và Yihi
trở lại Hầm ngục. Sự bùng nổ của ‘Hi vọng’ sẽ chỉ ảnh hưởng đến tôi.
Kwaaaaang!
Khi vụ nổ xảy ra, tôi cũng có mặt trên chiến
trường.
Tôi gần như đã đến nơi của các Đại Công tước khi thế giới chuyển sang màu
trắng. Da tôi bắt đầu tan chảy. Các Đại Công tước cảm thấy nguy hiểm
và nhanh chóng bố trí phòng ngự, nhưng phần còn lại biến mất trong chớp mắt.
'Tuyệt vời làm sao.'
Tôi cười nhưng hơi méo.
Tôi tính sai cmnr?
Mặc dù phần lớn pháp lực của tôi đã khôi phục, nhưng sát thương của ‘Hi vọng’
thật ngoài sức tưởng tượng.
Da tôi đang tan ra.
Không nhiều người sẽ sống sót sau hậu quả của vụ nổ này.
Tôi ở gần ‘Hi vọng’ hơn những người khác và cảm thấy tác động mạnh mẽ hơn.
...Vẫn còn có
mùi nguy hiểm lắm.