Chương 132: Gió thổi (phần 1)
Torium đang bận rộn tìm kiếm các nguyên vật liệu để làm thay đổi diện mạo tôi.
"Từ lúc này, anh sẽ cần phải có 1 chút ngụy trang. Nếu
anh bị để ý tới thì mọi việc sẽ khá là phức tạp...”
Những vật liệu
được chuẩn bị trông cứ như bộ trang điểm vậy.
Torium ngồi
xuống với cành cây trong tay và nói.
"Chẳng phải đây cũng là 1 loại tài năng sao?”
"Tôi tưởng anh chỉ giỏi kể chuyện thôi chứ. Anh có
thể hóa trang cho mấy chú hề ngoài đường được đấy.”
Anh ta có sự
linh hoạt của riêng mình. Jeff chỉ biết cách vung kiếm, nên sự khác biệt giữa họ
cứ như trời và đất vậy.
'Hóa trang.’
Không tệ lắm.
Tôi vẫn chưa
phục hồi lại toàn bộ sức mạnh ban đầu nên không cần thiết phải làm phức tạp hóa
mọi chuyện lên. Rất khó để phân biệt được giữa bạn với thù.
Tôi vẫn còn nằm
ngoài hệ thống nên không có gì đảm bảo mối quan hệ giữa tôi và Maxium vẫn như
xưa khi chúng tôi gặp lại. Dựa trên phản ứng của Torium và Jeff, chỉ biết tới Maxium
là 1 nguy cơ. Tôi thậm chí còn không thể gọi ra cái tên đó.
'Mình cần thêm thời gian để đánh giá tình hình.’
Tôi không biết
gì nhiều về thế giới này.
Nó là 1 thế
giới giả mạo được tạo ra bởi Chúa tể Địa ngục. Đó là tất cả những gì tôi biết.
Không thể nào
đoán ra được gì chỉ từ việc nghe vài câu chuyện của Torium. Lựa chọn khôn ngoan
nhất chính là kiểm chứng tình hình bằng chính đôi mắt này và lên kế hoạch dựa
theo đó.
"Anh có thể che giấu tiếng tim đập không?”
Lớp hóa trang
sẽ không thể che giấu được âm thanh. Sẽ rất kỳ lạ khi thứ âm thanh mà chỉ người
sống mới có lại phát ra từ tôi.
Torium chỉ lắc
đầu nhẹ mà thôi.
“Đừng lo. Tôi có thể xử lý vấn đề này.”
"Anh khá là tự tin đấy.”
Torium lôi ra
1 cái lọ nhỏ từ trong túi quần. Chiếc lọ được lấp đầy bởi xích huyết.
“Đây là máu của 1 loài Lôi điểu. Sử dụng loại máu này sẽ
giúp che đậy đi âm thanh.”
"Cứ như 1 bức tường cách âm vậy.”
"Tường cách âm...?”
"Có 1 thứ như vậy.”
Tôi có biết về
nó. Đó là thứ mà loài người sử dụng hàng ngày.
"Hmm hmm. Kể cho tôi sau về cái gọi là tường cách âm
này nhé. Đó là 1 thứ tôi không thể bỏ qua với tư cách là 1 người kể chuyện. Dù
sao thì, rắc 1 ít thứ máu này lên và nó sẽ giúp che đậy âm thanh từ cơ thể anh.”
"Còn việc hít thở thì sao?”
“Đó càng không phải là vấn đề. Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn
hít thở. Đó là 1 thói quen từ khi còn sống.”
Torium nhìn kỹ
khuôn mặt tôi trước khi mở bộ dụng cụ hóa trang ra.
"Vậy thì bắt đầu thôi.”
Anh ta cầm
lên cây cọ và bắt đầu tô vẽ cơ thể tôi.
‘Giống
kiếm pháp thật.’
Cảm giác như
tôi đang quan sát 1 loại kiếm thuật tinh tường.
Công việc diễn
ra trong 1 khoảng thời gian khá dài.
Có lẽ là 1 giờ.
Quá trình kết
thúc khi Torium chạm vào trán tôi.
“Xong rồi đây. Sẽ cực kỳ khó để phân biệt trừ khi 1 ai đó
có mắt tinh hơn cú vọ. Tuy nhiên, việc bảo trì lớp hóa trang này khá rắc rối và
cần được thực hiện mỗi tuần 1 lần...”
Tôi nhìn vào trong gương.
Tôi đứng yên
và theo dõi dáng hình mình trong gương.
Tôi nhìn như
1 tên Xác sống tím ngắt và tỏa ra 1 ấn tượng mạnh mẽ.
“Vậy là xong rồi sao?”
"Jeff vẫn còn phải làm 1 vài thứ. Nó chắc cũng sắp tới
rồi.”
Anh ta cọ rửa
những dụng cụ của mình và chờ ai đó tới.
Jeff.
Cậu ta chạy
nhanh tới với thứ gì đó trong tay.
"Lũ khốn lính đánh thuê! Có gì to tát khi mượn nó 1
lát đâu chứ, nhưng chúng lại đòi tận 5 cành Jellim? Quân gian ác!”
Jeff chửi rủa
đầy khinh bỉ trong khi tiến lại gần hơn. Những nếp nhăn trên khuôn mặt cho thấy
tâm trạng cậu ta có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
"Thứ gì vậy?”
Tôi hỏi khi Jeff
đưa ra bọc vải trong tay.
"Của anh đây. Đây là 1 con dấu rất quan trọng nên đừng
làm mất đấy.”
"Con dấu của Lính đánh thuê.”
Lời của Torium
là không đủ để giải thích cặn kẽ.
Dù vậy tôi vẫn
nhận lấy cái mề đay và xem xét nó.
Nó dường như
được chạm khắc từ đá. Mẫu hình dạng móng tay được khắc ở chính giữa.
Lý do họ đưa
cho tôi thứ này rất đơn giản.
"Đó là dấu hiệu của 1 người lính đánh thuê.”
"Thế giới này...nó đã dừng lại trong 1 khoảng thời
gian rất dài. Lãnh chúa biết tên và mặt của tất cả mọi người trong làng. Người
ngoài duy nhất ở Âm giới là những lính đánh thuê.”
“Tôi thích rồi đấy.”
Tôi nắm lấy
miếng mề đay. Đó là 1 công việc không bị ràng buộc bởi nơi chốn nên tôi khá
thích nó. Tôi cũng từng làm việc tương tự ở Quỷ giới.
Tại sao tôi
phải từ chối chứ?
Torium thở
ra 1 hơi nhẹ nhõm và nói.
“...Gắn nó lên phía ngực trái của anh.”
Mặt sau của
nó dường như có gắn 1 loại gì đó như băng dính. Tôi nhìn về phía Torium sau khi
dán nó lên ngực.
"Khá là nhiệt tình đấy.”
"Gì cơ?"
"Thái độ của cậu đối với tôi."
Jeff và Torium.
Họ không hề tỏ ra thù địch gì với tôi ngay từ ban đầu. Tôi khá nghi ngờ khi
show ra ‘Cuồng nộ’ và Đế kiếm, nhưng họ không hề biểu lộ dã tâm nào.
Tôi đã chẳng
hề đem đến cho họ bất cứ thứ gì trong suốt 20 ngày qua. Tất cả những gì tôi làm
là nói và đấu tập. Cho dù vậy, họ vẫn nghĩ ra hết cách này tới cách khác để
giúp đỡ tôi. Thật khó để nghĩ rằng đó chỉ là 1 ân huệ đơn giản.
“Cái đó...”
Gulp!
Torium nuốt
ngược nước miếng trước khi có thể nói.
"Tôi chỉ nghĩ rằng mình sẽ có thể kể ra 1 câu chuyện
tuyệt vời nhất.”
"Đó là sự tò mò của anh với tư cách 1 người kể chuyện
sao?”
"Tôi muốn được chứng kiến những thứ chân thật, không
giả tạo. Những câu chuyện của tôi đều là những thứ hư cấu ảo tưởng. Làm sao tôi
có thể bỏ lỡ cơ hội được chứng kiến tận mắt 1 câu chuyện về thế giới giả tạo
này chứ?”
"Vậy ra nó chính là báu vật của anh.”
"Không còn cách nào khác. Và...tôi đã luôn ở trên 1
hành trình dài.”
Anh ta nhìn
có vẻ đầy mỏi mệt.
Anh ta rất nhạy
cảm với thời gian bởi thế giới này được tạo nên bởi Chúa tể Địa ngục.
Anh ta chỉ có
thể đoán mò xem đã bao nhiêu thời gian trôi qua rồi.
"Anh không sợ mình sẽ chết trong chuyến hành trình
này sao?”
Đó là 1 câu hỏi
đơn giản. Nếu anh ta giúp tôi và chết vì điều đó, đó cũng là do trí tò mò của
anh ấy.
Torium chỉ mỉm
cười.
"Tôi đã chết rồi. Ngoại trừ sự hiếu kỳ của mình, tôi
cũng muốn được yên nghỉ. Tính cả tôi, tất cả Xác sống...chúng tôi đều chỉ là những
cái xác biết đi...cho dù vậy, chúng tôi chẳng thể nào yên nghỉ được cho tới khi
cảm nhận được ‘cơn gió’. Trong thế giới này, những người đã hoàn thành ước nguyện
của mình sẽ có thể cảm nhận được cơn gió.”
Cơn gió...ước
mơ của họ, hy vọng hoặc thứ gì đó đại loại vậy.
Torium đã phải
tiếp tục bước đi.
Một ngày nào
đó, tôi đột nhiên xuất hiện nơi đây. Niềm hy vọng sâu thẳm trong tim anh ta một
lần nữa sống dậy khi chứng kiến 1 người còn sống.
Tôi có thể cảm
nhận nhiệt huyết trong đôi mắt đã chết của anh ấy.
Bởi vậy, tôi
chầm chậm cất lời.
"Vậy tôi sẽ cầu chúc cho cái chết của anh trong chuyến
hành trình này.”
"Chẳng phải tôi đã chết rồi sao? Chà...tôi sẽ lại
băn khoăn về những điều kỳ lạ thôi.”
Sau khi nghe
hết câu chuyện, tôi cất ‘Cuồng nộ’ và Đế kiếm đi rồi xoay người lại.
"Đi thôi."
"Anh có biết đường không đấy?”
“Hãy
dẫn đường cho tôi.”
“......”
Vùng hoang dã
rộng lớn.
Chỉ có đất bụi
mù mịt trong tầm nhìn.
Một ngôi làng
lớn được xây dựng bên trên nó. Xấp xỉ 200 ngôi nhà bằng đá đã được tập trung lại.
“Yên ắng nhỉ.”
Tôi nói khi
ngắm nhìn khung cảnh tĩnh lặng này.
Ngôi làng đã
gần như bị bỏ hoang. Không còn ai đi lại trên những con phố.
"Vào lúc này, họ có lẽ đều đã tập trung tại lâu đài
của Lãnh chúa.”
“Chuẩn
bị cho chiến tranh?”
"Đúng vậy. Không hề có trẻ con nên đâu có lí do gì
phải ở lại làng?”
Tôi gật đầu
tán đồng.
Như Torium nói,
họ đều là Xác sống. Họ đã ở trong tình trạng này trong 1 thời gian dài và không
thể tạo ra trẻ em. Sự khác biệt trong vai trò giữa phụ nữ và đàn ông đã biến mất.
Sau đó Torium
nói 1 cách cẩn thận.
"Tôi chỉ thắc mắc nhưng, cậu có thể thay đổi thái độ
1 chút không?”
"Sao anh lại hỏi vậy?”
"Lãnh chúa và các Chỉ huy sẽ không thích thái độ đó
từ 1 Xác sống tầm thường.”
"Tôi sẽ không thay đổi thái độ của mình cho bất kỳ
ai cả.”
Tôi đã giữ
thái độ này ngay cả khi đối diện Death Bringer. Không ai có thể ép tôi thay đổi
nó cả.
Quyết tâm của
tôi là không thể lay chuyển. Torium cũng đã nhận ra điều đó.
"Vậy thì...hãy giữ im lặng hết mức có thể. Jeff và
tôi sẽ nhận phần nói chuyện.”
Jeff gật đầu
từ phía bên cạnh.
Lãnh chúa ở
đây có vẻ khá khắt khe.
Lâu đài lãnh
chúa.
Nó không thể
nào so sánh được với Hầm ngục của tôi nhưng trông vẫn khá lớn. Lính gác mở cổng
sau khi nhận ra Jeff và Torium.
Rất nhanh sau
khi vào lâu đài, âm thanh rì rầm có thể được nghe thấy.
"Fuck, đậu xanh rau má! Các người đã quên mất biệt
danh của Chỉ huy Makdalli rồi sao? Makdalli cố chấp! Hắn ta cực kỳ cố chấp! Một
tên khốn đểu cáng sẽ làm mọi thứ để đoạt được thứ mình muốn! Hắn là 1 Chỉ huy
lãnh đạo 100,000 binh lính!”
"Vậy thì chúng ta nên chạy trốn sao? Chẳng phải
chúng ta đã dành 50 năm sinh sống trên mảnh đất này rồi sao? Đậu đỏ rau răm!”
“Nhiều khả năng là chúng đến để xâm lược mảnh đất này. Tên
dullahan Somullem. Hắn rất khác biệt so với những zombie thông thường!"
"Chẳng phải lãnh chúa đã được thăng cấp lên thành ghoul
sao? Cũng có 1 lượng lớn binh lính xương khô...”
Ở trung tâm
lâu đài.
Hàng ngàn Xác
sống đang tụ tập trong 1 khu vực rộng lớn.
Lãnh chúa
đang ngồi trên 1 cái ghế khổng lồ và theo dõi diễn tiến cuộc họp.
Lãnh chúa là
1 tên ghoul. Hắn đã tiến thêm được 1 cấp bậc trong
so với zombie. Hai lính xương khô canh giữ 2 bên hắn.
Torium giải
thích.
"Đây là cách mà những cuộc họp của chúng tôi thường
được tổ chức. 20 trong số những người có sức ảnh hưởng nhất trong làng sẽ cùng
nghĩ ra thứ gì đó rồi trình bày cho Lãnh chúa. Thường thì sẽ mất khoảng nửa
ngày...”
“Jeff! Tên khốn, sao đến trễ vậy hả?”
Cuộc tranh luận
nảy lửa trên bàn họp bị ngắt quãng khi chúng tôi tiến tơi.
Kẻ vừa nói là
1 tên zombie khá đầy đặn. Jeff gãi gãi đầu.
"Chờ đã. Trước tiên thì, tôi muốn giới thiệu 1 người...”
Một zombie khác
thấy dấu ấn trên ngực trái tôi và nói.
“Giới thiệu? Ah, tên bên cạnh cậu à? Đây đúng là lần đầu
tiên tôi thấy anh ta. 1 lính đánh thuê à?”
"Anh ta có kỹ năng đỉnh lắm. Mọi người sẽ bị shock nặng
khi thấy cho mà xem.”
"Một lính đánh thuê...tôi chẳng có mấy niềm tin. Chẳng
phải nhiều khả năng hắn sẽ cong đít bỏ chạy khi trận chiến lên đến đỉnh điểm
sao? Hắn có lẽ sẽ giả vờ tận hưởng ngôi làng này cho tới lúc đó.”
"Nhìn kỹ đi. Tôi đã mang đến 1 lính đánh thuê thật sự
đấy!”
“Jeff, cậu có đảm bảo cho điều đó?”
“Có. Tôi đảm bảo. Chiến binh vô song Jeff đảm bảo điều đó!”
"Tôi đã từng bị lừa bởi lời bảo đảm từ Jeff rồi.”
"Lần này nó là thật!”
Dù cho có vẻ
phù phiếm nhưng Jeff vẫn là người được công nhận bởi cả làng.
"Aish. Cứ đứng theo dõi từ bên hông thôi. Hiểu chứ? Đừng
hành động 1 cách hống hách không cần thiết...cứ đứng từ sau thôi.”
Jeff kéo tay
tôi và di chuyển.
Một tấm bản đồ
lớn được trải ra giữa bàn với vị trí của quân địch được đánh dấu trên đó.
Jjak!
Jeff dẫn tôi
đến chỗ 1 chàng trai trẻ đang nói khác.
"Đối thủ là dullahan Somullem. Hắn có xấp xỉ 1,000 lính. Tổng quan
thì có khoảng 900 zombie, 90 cốt binh và 10 Khô lâu Mục sư! Đội trưởng quân địch
là dullahan Somullem! Chúng sẽ đến nơi trong khoảng 3 ngày nữa. Chúng ta có 500
lính và đa số đều là zombie. Ai có ý tưởng gì không?”
“Ah, để xem. Chẳng phải tử thủ là phương án duy nhất sao?
Chúng ta không cần ăn hay uống gì cả. Cứ ráng chịu đựng thôi!”
"Ông không biết Somullem là 1 tên khốn ngu dốt tới cỡ
nào sao? Hắn sẽ chỉ đơn giản cứ thế mà đâm xuyên qua những bức tường mỏng dánh
đó mà thôi!”
"Vậy thì đào hố đi!”
Những ý kiến
tổng hợp lại chẳng có ích gì cả.
Nhưng tôi mặc
kệ những lời đó và chỉ nhìn vào bản đồ. Đó là bản đồ của toàn bộ Âm giới nhưng
tôi có thể nhìn thấy 1 con đường.
‘Chất lượng của lũ sinh vật khá tương đồng với sức mạnh của
mình hiện giờ.'
Dullahan. Một
sinh vật cao cấp Lv1.
Một đối thử
khó nhưng không phải là không thể vượt qua.
Cửa sổ trạng
thái không hoạt động nhưng dullahan có vẻ sẽ là 1 đối thử xứng tầm đây. Cấp độ
của binh lính cũng không phải điều gì quá khó.
Chwaruruk!
Tôi rút ‘Cuồng
nộ’ ra.
Puk!
Và tôi chỉ nó
vào 1 điểm trên bản đồ.
“Clgt...?”
Vào lúc đó, mọi
thứ đều trở nên im lặng.
Toàn bộ Xác sống
quanh bàn và thậm chí Lãnh chúa cũng đang quan sát tôi.
Tôi giữ chặt ‘Cuồng
nộ’. Và...
Chwaaack!
Một phần lớn
của cái bàn cùng tấm bản đồ.
Tôi chỉ về phần
bị xé rách và nói.
"Ngay tại đây. Tôi sẽ phá xuyên qua. Hãy xử lý những
gì còn lại.”
Sự im lặng
không kéo dài lâu.
Những Xác sống
xung quanh tôi bắt đầu phàn nàn.
"Tên này đang làm qq gì đấy?”
“Tấn công? Chiến dịch cảm tử à? Bố có chơi
Techies dell đâu”
"Ai đã mang hắn tới đây?”
Phản ứng nhận
lại không tốt chút nào. Đây là lần đầu tiên tôi tham dự 1 buổi họp làng, vậy mà
tôi lại dám đưa ra ý kiến lố bịch đến vậy. Không đời nào nhận được phản ứng tốt
được.
Jeff đóng
băng ngay tại chỗ. Torium vỗ trán chán chường và chuẩn bị nói đỡ cho tôi.
"Ngưng
hết!"