DH - Chương 129: Hủ bại (phần 2)

Thứ Năm, 21 tháng 4, 2022

 

Chương 129: Hủ bại (phần 2)

 

Bidul!

 

Tôi đột nhiên cảm thấy cực kỳ mỏi mệt sau khi xử lý xong Okullos.

 

Thật khó để giữ lấy thăng bằng. Chrisley, người đang lo chặn Gigantes, nhanh chóng lướt tới chỗ tôi.

 

Tak!

 

Tôi dừng lại trong vòng tay của Chrisley.

 

Đây là tác dụng phụ của Hủ bại sao?

 

Tôi không tin bất kỳ kẻ nào cả. Tôi thậm chí còn tỏ ra thù địch với Chrisley. Đó là 1 ác cảm đầy bản năng. Tôi cảm giác như thể tôi là kẻ duy nhất nên tồn tại trên cõi đời này.

 

“Ngục chủ, ngài không sao chứ?”

 

Chrisley hỏi bằng chất giọng đầy lo âu.

 

Tôi xoay đầu về hướng Contegonom. Xử xong Okullos vẫn chưa phải là kết thúc. Tôi cần phải xử lý tên đó để đạt được thắng lợi toàn diện.

 

"Còn động tĩnh của những con quỷ khác thì sao?”

 

“...Có vẻ như chúng đã gần đặt chân tới đây. Cái chết của Okullos đã không làm chùn bước chúng."

 

Những con quỷ trong phe Okullos.

 

Tôi đã nghĩ rằng chúng sẽ dừng lại 1 khi hắn chết. Có vẻ như chúng đang cố thực hiện mệnh lệnh cuối cùng của hắn hoặc vì 1 lí do nào đó khác.

 

Tình thế này cực kỳ nguy hiểm. Tôi không biết có thể điều khiển bản thân mình không nữa, nhưng 1 lượng lớn sinh vật ở đây có thể trở thành nạn nhân. Chúng chính là cội nguồn sức mạnh của tôi. Tôi đã làm việc cật lực trong suốt 3 năm vừa qua để gầy dựng nên đội quân này.

 

Không, tôi thà giết sạch còn hơn để chúng bị điều khiển. Dù sao thì, 1 mình tôi là đủ rồi. Đúng vậy, 1 mình...

 

‘Chết tiệt!’

 

Tôi lắc lắc đầu. Trạng thái tinh thần tôi đang không được bình thường. Với cái đà này, nhiều khả năng tôi sẽ giết chết đồng đội bằng chính đôi tay này. Càng ngày càng khó chống lại cảm giác này.

 

Rút lui.”

 

“Huh?”

 

Tôi sẽ xử lý Contegonom. Ngay lập tức rời bỏ hầm ngục.”

 

"Em không thể làm vậy."

 

“Em sẽ chỉ là vật cản mà thôi. Lũ sinh vật sẽ trở nên bối rối trước cái chết của Okullos nên đây chính là cơ hội vàng.”

 

“Thưa ngục chủ!”

 

“Chrisley. Em muốn ta phải liều mạng để cứu em sao? Em sẽ chỉ cản đường mà thôi!”

 

Huoong!

 

Tôi giang rộng cánh.

 

Chrisley nhìn lên tôi.

 

Cô ấy nắm thật chặt tay trong khi cố gắng kiên nhẫn. Chrisley sau đó thở ra 1 hơi thật sâu, thả lỏng đôi tay và cúi đầu.

 

“...Em sẽ bảo vệ nơi này cho đến khi Ngục chủ rời khỏi nó.”

 

“Chrisley...!”

 

"Ngục chủ không biết rằng nếu ngài chết đi thì em cũng sẽ chết sao? Làm ơn đừng nói những lời như vậy nữa.”

 

Một con quạ lớn bay đi cùng với Krasla và những kẻ khác.

 

Tôi đã ra lệnh cho chúng tẩu thoát. Krasla đã do dự nhưng rồi cũng quyết định rút lui sau khi thấy thái độ quyết liệt của Chrisley.

 

May thay, tôi đã có thể giữ vững tinh thần cho tới lúc đó.

 

Tuy vậy, tôi cảm thấy trạng thái tinh thần mình rụng như sung sau khi họ rời đi.

 

“Grrrr!”

 

Tầm nhìn của tôi tối đi. Cảm giác như tất cả cảm xúc đều dần biến mất cho tới khi chỉ còn lại 1 thứ duy nhất. Sát ý!

 

Tôi như một con thú hoang săn mồi. Nước dãi chảy thành dòng. Mắt tôi hóa đỏ cuồng loạn. Tôi ngay lập tức lao vào xé xác sinh vật ở gần mình nhất.

 

Kwaduk!

 

Kwajijik!

 

Chúng bị xé rách dễ như giấy chùi đít vậy. Tôi nắm lấy 2 vai chúng và xé toạc. Toàn thân tôi dính đầy máu tanh. Hành động này lặp đi lặp lại nhiều đến mức làn da ngăm của tôi cũng bị nhuộm đỏ rực.

 

Tôi cắn cổ móc mắt chúng. Để làm dịu đi cơn khát, răng nanh cắm phập vào da và bắt đầu hút máu như ma cà rồng.

 

“Grrrr!”

 

Địa ngục!

 

Nơi này cứ như địa ngục vậy. Tôi đang tái tạo cơn ác mộng tồi tệ nhất.

 

"Ngươi...ngươi là thứ gì?”

 

Contegonom.

 

Cái bóng của Hư vô. Trong quá khứ, hắn từng là Vua Yeti, và giờ đây hắn chỉ là thứ tởm lợm. Đây là ác mộng nhưng quan trọng hơn thế, tôi nhận ra hắn mạnh tới nhường nào.

 

Bản năng đang mách bảo tôi làm dịu cơn khát bằng 1 đối thủ mạnh mẽ hơn.

 

Hắn thậm chỉ còn chẳng đổ nửa giọt mồ hôi khi đối phó với Mago. Thay vào đó, hắn đang dồn Mago tới bước đường cùng. Nếu tôi cứ để vậy thì cô ta sẽ bị đánh bại.

 

Contegonom rất tự tin. Rốt cuộc chúng cũng chỉ là người phàm mà thôi. Một khi chết đi, cơ thể của chúng sẽ trở thành thuộc hạ của hắn. Mặt khác, hắn lại bất tử và không bị ràng buộc bởi cái chết. Đây chính là sân khấu mà hắn đạo diễn nên từ đầu. Tính toán tất cả những điều đó...cũng dễ hiểu khi hắn tự tin đến vậy.

 

Nhưng giờ đây...lần đầu tiên vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt Contegonom.

 

“Ngươi đang trực tiếp đối đầu với Hư vô. Ngươi không có vẻ gì giống Chúa, vậy mà ngươi dám giẫm đạp lên mọi thứ! Ta sẽ lấy xác thịt ngươi.”

 

Dù thế nào thì, đây là lần đầu tiên.

 

Hắn đã nghĩ rằng cơ thể tôi chẳng qua chỉ là vỏ bọc không hơn. Định kiến của hắn đã bị phá vỡ.

 

Hắn vừa kinh ngạc vừa cảm thấy thèm khát.

 

Hắn nhìn chằm chằm tôi. Cứ như thể fan KPOP nhìn thấy idol vậy.

 

"Ta sẽ có được ngươi. Một khi Hư vô sở hữu cơ thể đó, ta sẽ thực sự trở thành Chúa!”

 

Contegonom bùng nổ phấn khích. Lũ sinh vật rút lui khi cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Một vòng tròn khổng lồ được tạo ra với tôi và Contegonom ở vị trí trung tâm.

 

Tôi giang rộng cánh.

 

Cơ thế này là của tôi và tôi không có ý định giao nó cho bất kỳ kẻ nào khác. Đó là 1 mong ước viển vông. Okullos cũng đã chết mà không thực hiện được giấc mơ của mình.

 

Đúng vậy. Cả 2 bọn chúng đều giống nhau. Những khuynh hướng tương tự nhau đó có lẽ là lý do tại sao cái bóng lại được triệu hồi.

 

‘Ngon.’

 

Dĩ nhiên, tôi không hề thèm khát Contegonom. Tôi nhìn về Contegonom và liếm môi thèm thuồng. Đó không phải là thèm khát, mà là khao khát cháy bỏng muốn ăn thịt hắn.

 

Tôi chính là thợ săn...và hắn là con mồi. Một thợ săn dày dạn sẽ thắng trước con mồi.

 

"Trao cơ thể của ngươi cho ta!”

 

Cái bóng dao động. Nó tỏa ra và gây áp lực cho tôi từ chính diện. Thuộc tính pháp lực của tôi 1 lần nữa thay đổi.

 

Hwaaak!

 

Ánh sáng bắn ra từ cặp sừng.

 

Thuộc tính thay thế thật ngạc nhiên lại là ‘quang.’ Nó có chút khác biệt nhưng có nhiều nét tương đồng với thánh lực.

 

Ánh sáng tỏ rõ cái bóng. Cái bóng đang lướt nhanh về phía tôi thấy ánh sáng liền khựng lại.

 

"Chẳng phải ngươi là quỷ sao? Làm cách nào mà ngươi dùng được thứ đó?”

 

Contegonom một lần nữa lại bị sốc.

 

Chiiiik!

 

Tuy nhiên, vẫn còn đó hậu quả. Nó đang thiêu đốt tôi. Chuyển đổi pháp lực nhanh. Pháp lực có thuộc tính đối lập với bản thân nên nó đang thiêu đốt tôi từ bên trong.

 

“Grrrr!”

 

Tuy vậy, tôi không chùn bước. Ánh sáng tiếp tục tuôn trào. Contegonom khẩn cấp thu hồi cái bóng.

 

“Ngươi...!”

 

Kuaaaah!

 

Cái bóng được thu hồi dần dần tụ lại thành hình 1 thanh đại kiếm. Thân xác gớm ghiếc đã bị soi rọi nhưng hắn cũng bắt đầu sử dụng thực lực của mình.

 

Thuộc tính quang không còn có hiệu quả với cái bóng. Tôi một lần nữa lại thay đổi pháp lực. Lần này, nó là ‘hỗn loạn.’ Thuộc tính độc quyền của Ariel Diablo. Tuyệt kỹ Hỗn mang kiếm của cô ta sử dụng sức mạnh của sự hỗn loạn. Nó lấp đầy toàn bộ cơ thể tôi.

 

Chiiiik!

 

Mùi thịt cháy càng trở nên nồng nặc hơn nữa. Nếu cứ tiếp diễn thế này tôi sẽ tự thiêu chết chính mình, nhưng tôi chẳng màng.

 

Ngay lúc này, việc quan trọng nhất với tôi là đánh chén. Và tôi chắc chắn sẽ ăn được hắn.

 

“Grrrr!”

 

Tôi lao thẳng về phía cái cổ hắn. Contegonom chào đón tôi với thanh bóng kiếm...Một luồng pháp lực tỏa ra từ dư chấn của màn đọ kiếm.

 

Kwaang!

 

Không ai lùi bước. Sức mạnh bùng nổ được tạo nên tự sự va chạm giữa móng và kiếm.

 

"Ta tham lam hơn!”

 

Contegonom nở 1 nụ cười xấu xí. Diện mạo kinh tởm của hắn được che giấu bởi cái bóng, nhưng hắn cũng thèm khát 1 cơ thể mới. Hắn cực kỳ hài lòng với ý nghĩ chiến thắng và đoạt được cơ thể mới.

 

Hắn chỉ cần phải câu kéo thời gian. Có vẻ như tôi sẽ không thể duy trì trạng thái này thêm được nữa. Cảm giác như thanh máu của tôi đang tụt như huyết áp. Lý trí của tôi đã hoàn toàn bốc hơi, nên Contegonom ở trong trạng thái thoải mái hơn.

 

"Grwaang!”

 

Kwang! Kwang!

 

Tay hắn ngẫu nhiên di chuyển trong quá trình giao đấu. Mỗi lần điều đó xảy ra, những vụ nổ của pháp lực hỗn loạn và cái bóng được tạo ra không ngừng. Bởi vậy, hàng trăm sinh vật xung quanh đó đã chết.

 

Lũ sinh vật trong vòng tròn quan sát bắt đầu bỏ chạy lấy mạng. Thậm chí những sinh vật cao cấp còn cảm thấy khó mà trụ được.

 

Màn giao lưu kết hợp này cũng không ngừng bào mòn hầm ngục. Pháp lực không thể duy trì sàn tầng hơn nữa và nó bắt đầu đổ sụp.

 

Kwaang!

 

“Ngục chủ của em...!”

 

Chrisley xuất hiện từ khoảng trống giữa những viên đá nhưng đã quá muộn. Không gian đã hoàn toàn bị chia tách thành 2 nửa.

 

“Từ bỏ đi và giao ra cơ thể ngươi!”

 

Một quãng thời gian dài đã trôi qua kể từ lúc bắt đầu giao đầu với Contegonom. Đã đến tàn cuộc rồi.

 

Móng vuốt đã gãy nhưng tôi thậm chí còn chiến đầu còn ác liệt hơn với hàm răng của mình. Contegonom cũng không hề lành lặn. Cần cổ hắn đã bị xé rách hơn nửa và đã bắt đầu mưng mủ. Hắn cần phải nhanh chóng thay cơ thể nếu không chuyện sẽ rất tệ.

 

Ngay đúng lúc đó.

 

“Yihihi. Yihi kute xinh đẹp nhất trần đời đã trở lại rồi Ngục chủ ơi!”

 

Bbeong!

 

Yihi xuất hiện với 1 âm thanh lớn.

 

Cô ấy đang đội trên đầu 1 cái vương miện vàng sáng chói, trên tay là kiếm và khiên trông cứ như tăm xỉa răng vậy.

 

Yihi lúc lắc đầu và nhìn qua xung quanh.

 

“Huh? Ngươi là ai?"

 

Yihi đã không nhận ra rằng ngoại hình của tôi đã thay đổi trong khi nhìn cả 2 hướng.

 

"1 lần nữa, ngươi là ai vậy? Chủ nhân của Yihi đâu? Chẳng phải Chủ nhân đã đến nơi này sao? Kỳ lạ.”

 

Yihi gõ nhẹ tay lên môi trong khi chớp chớp mắt.

 

Liền đó cô dường như đã nhận ra điều gì khác lạ trong khi chỉ tay vào Contegonom.

 

"Ta cảm thấy rằng ngươi thật lạ lùng. Bảo sao mà gương mặt ngươi thật gớm ói. Yihi bực mình. Với tư cách là 1 Tiên hiệp, Yihi có thể nhận ra những kẻ xấu. Ngươi chắc chắn là kẻ xấu!”

 

Yihi giương cao chiếc khiên. Liền đó một tia sáng chói lòa bắn ra từ viên ngọc đính trên chiếc khiên.

 

Contegonom cạn cmn lời. Đó là 1 trận chiến vô cùng căng thẳng. Không, hắn đang dần dần chiếm thế thượng phong. Chuyển động của tôi ngày càng trở nên chậm chạp. Hắn chắc chắn rằng ‘chiến thắng’ sẽ là của hắn chỉ sau vài chiêu nữa thôi.

 

Đúng lúc đó, 1 cô tiên mà hắn chưa từng thấy đột nhiên chen ngang. Hắn muốn mặc kệ ả ta nhưng...ánh sáng bắt đầu tuôn trào từ viên ngọc trên chiếc khiên.

 

Và cảm giác đó đã đúng.

 

“Khặc!”

 

Đó không phải là 1 đòn đánh mạnh. Nhưng nó đủ để làm chậm hắn lại trong 1 khoảnh khắc.

 

1 khe hở thoáng qua. Kẻ thù của hắn bay xuyên qua khe hở đó và nhe ra hàm răng sắc nhọn.

 

Kwajik!

 

Kwajijik!

 

"Kuaaaaak!"

 

Khung cảnh ngay sau đó thật kinh khủng. Cơ thể Contegonom bị tàn phá không ngừng bởi hàm răng đó. Kẻ thắng cuộc thậm chí còn chẳng tận hưởng niềm vui chiến thắng mà bay thằng vào đánh chén kẻ thủ.

 

Ăn. Ăn rồi lại ăn. Đó là hành động duy nhất của hắn.

 

<Lắc đầu>!

 

Yihi mất hết tinh thần trước cảnh tượng kỳ dị. Cô nổi da gà da vịt khắp mình mầy.

 

Cô quay đi trước cảnh cơ thể Contegonom bị xơi tái bởi 1 con quỷ với đôi cánh xám. Đôi mắt hắn nhìn vào Yihi sau khi kết thúc đánh chén.

 

"Y-Yihi không có ngon đâu...”

 

Yihi nắm chặt khiên và kiếm nhưng lại có 1 cảm giác khó hiểu.

 

Cô cảm thấy như mình đã từng nhìn thấy khuôn mặt đó trước đây, dù cho nó có chút khác biệt. Cô kiểm tra phước lành của mình nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy có kết nối với Chủ nhân.

 

Phải làm sao đây?

 

Trong lúc đó, đôi cánh xám đập không ngừng hướng về phía Yihi.

 

Yihi nhắm chặt mắt và la lên.

 

"Eeit!”

 

Wiiing!

 

Vương miện trên đầu cô tỏa sáng.

 

Đây là lần đầu tiên Yihi sử dụng nó, nhưng khả năng của vương miện rất khác thường.

 

Cô biết khá rõ về hiệu ứng của nó.

 

Yihi nhớ lại khoảnh khắc cô gặp Nữ hoàng hường.

 

Vương quốc nấm. Vương quốc bánh quy.

 

Vương miện vàng và khiên đính ngọc chính là kho báu từ 2 vương quốc.

 

Cô trang bị những vật báu ấy và đối diện với nữ hoàng.

 

Cô đã chiến đấu và thua trận. Nữ hoàng hường mỉm cười trong khi Yihi than khóc đầy bực tức.

 

"Oh, vui vỡi!”

 

Hóa ra, Nữ hoàng hường chính là 1 Tiên hiệp. Cô đã chờ đợi trong suốt 20,000 năm cho đến khi người thừa kế xuất hiện. Do cơn buồn chán của mình, cô đã tạo ra màn drama đầy quái đản này.

 

Cô cũng gửi lời xin lỗi đến nấm và bánh quy. Yihi phồng má lên giận dữ. Tiên hiệp cực kỳ xấu xa mở miệng ra và nói.

 

“Nhiêu này là đủ rồi. Ngươi được gọi là Yihi? Ngươi có 1 tâm lý rất tốt. Ta sẽ chuyển giao quyền thừa kế cho ngươi. Mặc dù điều đó thực sự đã xảy ra rồi.”

 

Vương miện, khiên và kiếm. 3 vật phẩm đó chính là biểu tượng của một Tiên hiệp.

 

"Thanh kiếm có thể đâm xuyên qua cái ác, chiếc khiên có thể vạch trần nó và vương miện...nó sẽ trao trả cái ác về nơi nó thuộc về. Thực tế thì, chiếc vương miện rất nguy hiểm và chỉ nên được sử dụng khi thực sự cần thiết. Hãy sử dụng thật tốt 3 nguồn sức mạnh này.”

 

"Vậy Yihi có thể trở về được chưa?”

 

“Rồi! Ngươi muốn đến nơi nào? Hãy nghĩ tới nơi mà ngươi muốn đến. Ta sẽ đưa ngươi đến đó.”

 

“Tôi muốn đến bên cạnh Chủ nhân!”

 

“Huh? Ngươi đã phụng sự ai đó rồi sao? Tuyệt vời, tuyệt hảo. Ta hiểu rồi. Hãy nghĩ thật nhiều về người đó. Những đặc điểm của hắn ta sẽ cần thiết vào lúc này.”

 

"Chủ nhân có 2, không, 3 vũ khí to lớn và đẹp trai không tưởng. Tôi đã hơi hư một xíu trước đây, yihihi. Nhưng ngài ấy vẫn quan tâm tới Yihi.”

 

"Uh...thì, ta hiểu rồi. Giờ thì, ngươi đã sẵn sàng đến gặp chủ nhân của mình chưa?”

 

“Vâng. Tạm biệt, Tiên hiệp!”

 

Kubeok!

 

Sức mạnh của vương miện hoàn trả cái ác về nơi nó thuộc về.

 

Yihi đã tính toán rằng nó không có tác dụng lên Chủ nhân. Chủ nhân đôi khi hơi bẩn tính nhưng Yihi không bao giờ xem ngài ấy là tà ác.

 

Và sức mạnh của vương miện đã thực sự tiễn hắn đi.

 

“Ah! Hắn quả nhiên không phải là Chủ nhân.”

 

Yihi đã gọn gàng xử lý mối nguy tới từ con quỷ cánh xám kia. Chỉ còn những mảnh vỡ của cái bóng còn sót lại.

 

"Nhân tiện thì, đây là đâu? Tiên hiệp đã gửi Yihi tới 1 nơi thật kỳ cục."

 

Cô nhìn khắp xung quanh. Xung quanh chất đầy những chồng đất đá khổng lồ.

 

Đúng lúc đó.

 

Chrisley xuất hiện từ khe hở nhõ giữa các viên đá.

 

“Ngục chủ của em...!”

 

Móng tay cô đều đã nứt toác và có những vết máu chưa khô trên người cô. Đó chính là từ quá trình đào bới không ngừng nghỉ qua lớp đất đá.

 

“Chrisley?”

 

“Tiên nữ?”

 

"Sao cô lại ở đây?”

 

Chrisley lo lắng nhìn xung quanh thay vì trả lời.

 

“Ngục chủ...cô có thấy ngài ấy không? Ngài ấy chỉ vừa mới ở đây thôi.”

 

Yihi lắc đầu.

 

“Không. Chủ nhân không có ở đây. Chỉ có duy nhất 2 thứ xấu xí dị hợm mà thôi.”

 

“Không thể nào. Mặc dù diện mạo đã thay đổi, ngài ấy giờ đây có 1 đôi cánh xám.”

 

Yihi trợn tròn mắt trước lời nói của Chrisley.

 

“...Eh?”

 

"Có chuyện gì sao?"

 

"Yihi đã làm 1 chuyện xấu rồi.”

 

"Vậy thì ở đâu...?”

 

Vương miện trả cái ác về nơi nó sinh ra. Nơi mà Chủ nhân được sinh ra và lớn lên.

 

“...Quỷ giới?”

 

“Huh?”

 

“N-nghiêm trọng rồi! Yihi lại làm sai nữa rồi!”

 

Yihi than thở với 1 khuôn mặt đau khổ.

 

0 comments:

Đăng nhận xét

 
o0o.Bach.Vu.o0o © 2011 | Designed by Bingo Cash, in collaboration with Modern Warfare 3, VPS Hosting and Compare Web Hosting