Chương 130: Âm giới (phần 1)
Cơ thể tôi nặng
trịch. Trái tim tôi nóng như thể sắp sửa bùng nổ vậy. Mồ hôi ướt đẫm toàn thân
và tôi hầu như không thể duy trì ý thức.
“Còn sống.”
“Oh...anh ta còn sống à? Trái tim anh ta thực sự đang đập
sao?”
“Nghe đi. Anh không nghe
thấy nó sao?”
Thứ gì đó
đang di chuyển xung quanh tôi. Làn da mát rượi chạm vào tôi.
“Thật rồi! Anh ta thực sự còn sống! Anh ta vẫn còn sống! Điên
cmnr!”
"Giờ làm gì đây? Có nên báo cho làng không?”
“Không. Anh không biết tính cách của Trưởng làng sao? Ông
ta có chính sách an toàn là trên hết. Chỉ chúng ta biết là được rồi.”
“Nhưng tình trạng của anh ta có thể sẽ trở nên tệ hơn. Anh
ta bị bỏng cực kỳ nặng.”
“Chờ một chút. Làm vậy thì được gì chứ? Còn nhớ lần trước
không...Torium, anh nhớ chứ?”
"Chắc đắp khăn lạnh lên trán anh ta là ổn rồi.”
"Ah, đúng rồi. Đúng vậy. Lâu quá lâu rồi nên anh
quên mất. Chờ xíu. Em đi lấy liền.”
"Jeff, không còn thời gian đâu. Anh ta có thể còn sống
nhưng yếu ớt vô cùng.”
“Biết
rồi!”
Torium và Jeff.
Trong số họ, người
tên Jeff đã rời đi.
‘Thật bực bội.’
Tuy nhiên, tôi
chẳng có thời gian đâu mà suy nghĩ về những thứ đó. Ngực tôi cảm giác như bị
nén chặt. Cứ như có thứ gì đó đang đè mạnh lên nó vậy. Có lẽ...nguồn căn của
cơn đau này chính là trái tim tôi. Nó đang đập điên cuồng như chưa từng được đập.
Nó đáng sợ tới mức tôi chỉ ước gì nó dừng lại.
"Ha, một người sống. Anh ta xuất hiện trong Âm giới
của người chết...”
Kung! Kung!
Kung!
Nhịp đập con
tim vang vọng ồn ã trong tai tôi.
Đã qua bao
lâu rồi?
Tâm trí tôi lạc
trôi đến miền xa thẳm.
Tôi cố gắng dịch
chuyển cơ thể thì nghe thấy tiếng động.
“Torium. Chúng
ta có nên xoay ca không? Cần phải bịa ra 1 câu chuyện gì đó.”
"Chúng ta cũng có thể nghĩ ra cái gì đó ở đây mà. Làm
như Lãnh chúa sẽ chịu nghe câu chuyện của chúng ta ấy. Ông ấy chắc chỉ nghe để
giết thời gian thôi."
“Có lẽ. Torium, những câu chuyện của anh rất thú vị! Em rất
ghen tị vì anh có tài năng đó đấy. Chẳng phải Lãnh chúa trong lâu đài thấy anh
rất thú vị sao?”
"Được vậy thì tốt nhưng...ông ta không thích nhìn
vào những thứ xấu xí. Ông ta sẽ không muốn nghe đâu. Thêm vào đó, một cuộc chiến
đang diễn ra ở khu vực trung tâm.”
"Phew, chẳng phải anh cũng đã quá mệt mỏi vì nó rồi
sao? Cuộc chiến này nên kết thúc đi. Bao nhiêu người đã vong mạng rồi cơ chứ?”
"Chỉ huy sẽ không để nó kết thúc dễ vậy đâu. Anh
nghe nói rằng ông ta đột nhiên xuất hiện cũng với 1 thanh kiến sau khi biến mất
1 thời gian. Có thể lần này ông ta sẽ có thể thực sự chiếm ngự vùng trung tâm.
"Không. Có một lời nguyền vĩnh cửu lên khu vực đó. Tính
hợp pháp không quan trọng. Mọi thứ sẽ chỉ cứ như vậy thôi. Chúng
chỉ quan tâm tới lợi ích của bản thân thôi...những kẻ thấp cổ bé họng như chúng
ta luôn là người phải chịu khổ sở.”
"Nhưng cho dù vậy...chỉ huy vẫn đang có đà tiến công.
Có khi còn có lệnh tòng quân ở làng chúng ta đấy.”
"Eh~. Chẳng phải chúng ta ở vùng cực Nam của Trung
tâm sao?”
"Thực ra, có tin đồn rằng phía nam sẽ sớm trở thành
bãi chiến trường.”
“Vì sao?”
“Họ đang tập hợp lực lượng. Họ nghĩ rằng phía nam là con
mồi dễ dàng và dự định chinh phạt nó. Đã có những lời đồn thổi rằng 1 đội quân
đang hướng tới nơi này.”
"Em đã chán ngấy cái cuộc chiến này rồi và giờ nó
còn kéo xuống tận miền nam...chẳng có nơi nào là an toàn cả.”
"Liệu Chiến binh vô song có hành động không?”
"Im đê. Chúng ta không thể nói về nó ở đây. Nhân tiện
thì, em không nghĩ rằng anh ta đã ngủ khá lâu rồi sao?”
"Cơn sốt đã qua đi. Anh ấy rất kiên cường và hồi phục
nhanh 1 cách đáng kinh ngạc. Với cái đà này, anh ta sẽ sớm...eh?”
“Ngón tay! Những ngón tay của anh ta đã động đậy! Em thấy
rõ ràng!”
"Jeff, đừng làm ồn. Anh ta vẫn còn chuyển động.”
"Anh ta đang cố viết gì đó trên mặt đất sao?”
"Thứ đó...chúng là ký tự à?”
“Torium, anh có biết anh ta đang làm gì không?”
"Ahh, đúng là ký tự rồi. Chữ viết xấu tệ. Dù sao thì...”
“Thì?
"Anh ta đang hỏi nơi đây là đâu.”
"Nơi này là Âm giới. Vùng đất của người chết!”
“Chúng tôi là Xác sống. Tôi là Torium. Thằng ku ồn ào ngồi
cạnh tôi là Jeff.”
“Chuẩn”
"Anh là ai?"
"Viết ra đi!"
"Vẫn cần phải soi kỹ tí. Để xem, Randalph Brigsiel.’
“Randalph Brigsiel! Hỏi anh ta đi. Làm cách nào mà anh ta
tới được đây trong khi vẫn còn sống?”
“Anh nghe rồi chứ? Làm ơn trả lời đi. Chúng tôi đã cực kỳ
tò mò về điều này mấy ngày nay rồi.”
“...Không động đậy?”
"Um, anh đoán rằng anh ta đã bất tỉnh lại rồi.”
"Thật yếu ớt.”
"Vết thương của anh ta rất nặng. Hồi phục đủ để động
đậy là quá dữ rồi. Jeff, mang thêm 1 ít ‘Jellim’ từ phòng anh tới đây.”
"Chẳng phải nó rất quý giá sao?”
"Nhanh đi.”
"Sheesh, đừng la em nữa. Chờ xíu.”
Cơ thể tôi
đang dần ổn định lại. Ngay cả trái tim đập loạn cũng dần chậm nhịp.
Pháp lực cạn
kiệt của tôi dần được hồi phục và màu sắc đã quay trở về nguyên bản.
Sau đó, tôi
đã có thể mởi mắt ra.
‘Họ thực sự là Xác sống.’
Tôi đang ở trong 1 hang động.
4 con mắt đang lặng thinh dõi theo
tôi.
Họ đều không
có tóc, làn da tím và nấm mốc mọc đầy cơ thể. Những Xác sống.
Tôi nhớ là đã
hỏi họ vài câu bằng ngón tay. Tôi nhớ rằng đây là Âm giới, vùng đất của Xác sống.
'Vấn đề là...tôi không chắc Âm giới là ở đâu nữa.’
Vòng tuần
hoàn pháp lực rất khác biệt. Rất khác lạ, nhưng đồng thời cũng có những nguồn
pháp lực thân thuộc bay xung quanh tôi. Ban đầu, tôi cảm thấy hơi hoảng.
Nơi nay không
phải Trái Đất, Quỷ giới hay thậm chí Hồn giới. Đây là một nơi mà tôi không hề
biết tới.
‘Thể trạng của mình đang trong tình trạng tệ nhất.’
Tôi nhăn mặt
sau khi kiểm tra tình trạng cơ thể mình.
Không thể nào
tệ hơn được nữa. Với tình trạng này, tôi thậm chí không thể xử lý 1 sinh vật cấp
thấp. Các cơ bắp thì gần như tạch hết còn pháp lực thì cũng gần như về mo. Tôi
thậm chí còn chẳng thể gọi ra Lôi thần.
"Các người đang nhìn gì đó?”
Tôi dựa vào
tường cố gắng đứng lên và nói.
"Anh ta đang nói kìa!”
"Ảo tung chảo.”
Jeff là tên
thằng nhóc đó à?
Nó dường như
là kẻ đang làm ầm ĩ lên.
Dù sao thì...họ
đã cứu tôi vẫn không khỏi hoài nghi. Tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai trong
tình huống hậu trận chiến này. Tôi thỉnh thoảng đã nghe thấy họ trò chuyện
trong khi trôi nổi giữa miền ý thức.
"Anh tới từ đâu?”
“Anh là Torium?”
"Chính xác.”
“Torium. Tôi muốn hỏi vài điều trước. Nơi đây thực sự là Âm
giới sao?”
"Đúng vậy.”
"Không phải Quỷ giới hay Trung giới sao?”
"Nói 1 cách chính xác thì, đây là 1 nơi nằm ở giữa.”
"Thật không thể tin được.”
Tôi bước ra
ngoài trong khi vẫn dựa vào tường. Torium hỗ trợ tôi ở phía bên kia.
Không lâu sao
đó, tôi ra đến bên ngoài. Tôi không khỏi phải khịt mũi. Cái hang nằm ở dưới
chân 1 vách đá và tôi có thể thấy 1 khu vực khá rộng trải ra trước mắt.
'Nó còn tệ hơn cả Quỷ giới.’
Một nơi tràn
ngập chết chóc.
Không, nó
đúng là vùng đất của người chết!
Mọi thứ đều
khác biệt. Nó là cảm giác tương tự như khi tôi đặt chân đến Trái Đất từ Quỷ giới
hoặc khi lần đầu tới Hồn giới.
‘Chuyện gì đã xảy ra trong cuộc chạm trán với
Contegonom?’
Tôi nhăn mày.
Tôi chỉ có thể
nhớ tới lúc đấm nhau với Contegonom.
Nhưng từ đó về
sau, có 1 khoảng hở trong trí nhớ của tôi.
‘Mình không thể giao tiếp với Yihi hay kiểm tra cửa sổ trạng
thái.’
Có vẻ như hệ
thống vẫn còn bị hỏng. Tôi tặc lưỡi khó chịu.
"Tôi không thể tồn tại ở đây.”
"Dĩ nhiên. Đây là thế giới chỉ dành cho người chết.”
Torium nói
từ bên cạnh tôi.
“Anh có biết cách nào để tôi quay trở lại không?”
"Tôi không biết nữa. Thực tế thì, việc này vẫn quá
hư cấu. Từ những gì tôi biết thì, đây là lần đầu tiên một việc như vậy xảy ra ở
Âm giới.”
"Có thể những người khác sẽ biết.”
"Có thể...nhưng chẳng phải anh nên nghỉ ngơi đến khi
ổn định trước sao? Anh vẫn nhìn không ổn lắm đâu.”
Có lý.
Điều quan trọng
là phải nắm được tình hình hiện tại, nhưng trước tiên cơ thể tôi cần phải hồi
phục đã. Tôi sẽ không thể di chuyển thoải mái trong tình trạng như này được.
'Ngay cả xử lý 1 con orc cũng sẽ là 1 bầu trời thử thách
vào lúc này.’
Tôi đang ở
trong tình trạng tệ nhất. Và lý do gì mà cơ thể tôi vẫn trong trạng thái này?
Kỹ năng Hủ bại
đã mang tới cho tôi cặp sừng và đôi cánh. Trạng thái của mình...tôi nắm chặt
tay. Xương trần và những đường gân xanh nổi rõ.
"Anh muốn ăn hay uống gì không?”
Torium là 1 Xác
sống nên anh ta chẳng hề lo lắng gì về trạng thái cảm xúc của tôi cả.
“Rất tự phụ."
"Tôi không định ăn ngủ free đâu. Tôi sẽ trả lời vài
câu hỏi thay cho chi phí.”
Có vẻ như Torium
và Jeff có cả đống câu hỏi dành cho tôi. Vậy thì tôi sẽ dùng nó để đạt được điều
mình muốn.
"Nó sẽ hơi khó ăn đấy.”
"Chẳng quan trọng."
Tôi lắc đầu.
Tôi có thể ăn
mọi thứ.
‘Jellim’ là 1
cái cây và những cành nhánh của nó có thể được dùng để nấu cháo. Đó là loại thức
ăn duy nhất mà họ có...quèo vẫn tốt hơn là không có gì.
"Tôi là 1 người kể chuyện. Mỗi tuần, tôi sẽ nghĩ ra
1 câu chuyện để kể cho Lãnh chúa để đổi về 1 cành Jellim. Jellim có vị thế rất
quan trọng ở Âm giới. Nó rất tốt trong việc làm tăng ‘tuổi thọ lớp vỏ’ của 1 cơ
thể đã mục rữa.”
Torium nói với
chất giọng đầy trịch thượng.
Quả nhiên, tôi
chưa bao giờ nghe đến cái tên Jellim.
"Nó cứ như là 1 chất bảo quản.”
"Chất bảo quản?”
"Có thứ như vậy sao?”
"Hmm, có vẻ như nó là 1 thứ trong thế giới khác. Nhân
tiện, anh là ai? Tôi biết tên anh là Randalph Brigsiel nhưng làm cách nào mà
anh lại đến được Âm giới?”
Tôi đã nhận
được thức ăn và nước uống.
Tôi cần phải
hợp tác để có thể tiếp tục nhận được chúng trong tương lai. Tôi cũng cần phải
tìm hiểu về nơi này.
“Tôi đang vận hành 1 hầm ngục.”
“Hầm ngục? 1 hầm ngục lấp đầy bởi cách loại sinh vật?”
“Đúng vậy.”
"Tôi nghe nói rằng warlock hoặc lich thường vận hành
1 hầm ngục...”
"Thế là đủ cho hôm nay rồi.”
“Khoan đã! Không thể kết thúc như thế này được!”
"Tôi sẽ kể thêm vào ngày mai.”
Tôi ngồi xuống
và nhắm mắt lại.
Trước nhất
thì, tôi cần phải kiểm tra tình trạng bên trong cơ thể mình. Và tôi đã nghĩ ra
1 ý tưởng để hồi phục pháp lực của mình.
“Hu! Đã hiểu. Tôi sẽ lại đến vào ngày mai.”
"Khi đến nhớ mang theo thứ gì đó để ăn và uống đấy.”
"Jellim là cực kỳ quý giá!”
"Chẳng quan tâm.”
“......”
Torium đột ngột
rời đi! Anh ta xoay người và đi khỏi cái hang.
Jeff nhanh
chóng đuổi theo phía sau.
"Thế này có ổn không?"
"Jeff, anh là 1 người kể chuyện. Anh không thể chịu
được việc cứ phải thắc mắc về thứ gì đó.”
"Anh không sợ sao?”
"Ánh mắt ấy...anh không phải là đối thủ của anh ta. Anh
ta có vẻ như đã từng giết rất nhiều.”
“Clgt?”
"Shit! Anh ta đến từ đâu? Chất bảo quản là thứ gì? Anh
thực sự rất muốn biết!”
"Em cũng rất tò mò. Anh sẽ có thể nghĩ ra nhiều câu
chuyện hay hơn nữa.”
"Vậy nên hãy cho anh mượn 1 ít Jellim. Anh không có
đủ.”
"Anh điên rồi à?”
"Nó rất xứng đáng với những gì bỏ ra. Một người sống
đã xuất hiện trong thế giới này. Anh nghĩ là rất đáng.”
"Dù sao thì, Torium, em đã biết anh từ rất lâu rồi
nhưng vẫn chưa biết gì về anh cả.”
Jeff thở
dài.
0 comments:
Đăng nhận xét