Chương 131: Âm giới (phần 2)
Tôi lấy ra chiếc túi ma thuật được cột ở bên hông.
May mắn thay, chiếc tui vẫn an toàn. Tôi đã được
công nhận là chủ nhân của nó nên không ai khác có thể lấy vật phẩm từ trong đó
ra.
'‘Cuồng nộ’ và Đế kiếm vẫn còn bên trong.’
Thật may mắn
là toàn bộ những thứ tôi cần đều có ở bên trong. Tôi kiểm tra 1 loạt toàn bộ rồi
đứng dậy.
Tôi bắt đầu bằng
việc vươn rộng sải tay. Chỉ mới 30s thôi mà tay tôi đã run rẩy không ngừng rồi.
Thậm chí việc
di chuyển cũng vô cùng khó khăn. Thể lực tôi sụt giảm nghiêm trọng.
'Mình sẽ phải bắt đầu lại từ những thứ cơ bản nhất.’
Cứ như lần đầu
tiên tôi bước chân vào chiến trường ở Quỷ giới.
Tôi dùng mọi
cách để có thể sống sót. Tôi tuyệt vọng sáng tạo nên và làm chủ các kỹ thuật. Có
vẻ như tôi sẽ phải lặp lại quá trình đó 1 lần nữa.
'Đầu tiên mình sẽ bắt đầu với cơ thể này.’
Điều cấp thiết
hiện giờ là gây dựng lại lượng cơ bắp đã mất.
Tôi đã trải
qua điều này 1 lần rồi. Thêm vào đó, cơ thể tôi có 1 mức độ hồi phục đáng nể
cho phép nó nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu. Đó là điều mà bản thân tôi
trực tiếp cảm nhận mỗi ngày. Cho dù việc bước đi cũng vô cùng khó khăn vào ngày
đầu tiên, lượng cơ bắp đã được phục hồi rất nhiều vào ngày thứ 2.
‘Nó không chỉ đơn giản là chất bảo quản.’
Tính ra thì, hiệu
quả của thứ cành ‘Jellim’ này thật xuất sắc. Nó giúp trẻ hóa cơ thể tôi và làm
nó thêm dẻo dai. Lượng pháp lực bị suy yếu cũng đã quay trở lại. Chỉ là vấn đề
thời gian trước khi tôi lại có thể sử dụng kỹ năng.
‘‘Cuồng nộ’. Đế kiếm.'
Chúng vốn nặng
như thế này sao? Tôi có thể cảm nhận sức nặng khổng lồ của chúng và phải dùng đến
cả 2 tay chỉ để cầm 1 thanh kiếm.
Huuk!
Cứ như tôi
chưa bao giờ cầm kiếm vậy. Tôi cười tự giễu khi nhớ lại lần đầu sử kiếm.
‘Đây chính là cảm giác đó.’
Chuyện đó xảy
ra khi tôi vừa đúng 12 tuổi. Tôi bị huy động bắt buộc để chuẩn bị cho chiến
tranh và được dạy cho kiếm thuật. Xấp xỉ 30 con quỷ ở cùng độ tuổi được tập
trung lại nhưng chỉ có duy nhất 2 đứa có thể sống sót để trở thành binh lính
chính quy.
Tôi đã sống
sót 1 cách kiên cường. Tôi dùng đến từng tí sức mạnh còn sót lại trong cơ thể
dùng kiếm để sống sót.
Vào lúc đó, tôi
nhớ mình đã nhìn thằng vào mắt của tên hướng dẫn. Tôi đã tự tin rằng tôi sẽ
không thua 1 binh lính nào.
‘Đôi mắt đó chứa đầy hận thù.’
Sau chiến thắng
trận chiến ngày hôm đó!
Tôi thách đấu
tên hướng dẫn say xỉn và giết chết hắn. Nếu không, theo bản năng, tôi biết mình
sẽ là kẻ phải chết. Tôi dâng hiến toàn bộ cho việc sống sót. Chiến tranh diễn
ra khắp mọi nơi ở Quỷ giới. Chỉ có những kẻ có sức mạnh thực sự mới có được tự
do chân chính.
'Đó chính là quãng thời gian mà mình phát triển nhanh nhất.’
Nó cũng xảy
ra với 1 con quỷ. Brigsiel tàn ác là con quỷ mà tôi đã sử dụng họ của hắn sau
khi giết chết. Mặc dù khá luộm thuộm, hắn vẫn là 1 trong 72 con quỷ.
Tiếp theo đó,
tôi dồn thêm nhiều nỗ lực hơn nữa để trở nên mạnh hơn. Tăng trưởng của tôi trở
nên chậm hơn sau khi gặp Tứ Đại công tước. Nhưng sau khi nhận được sức mạnh từ
để nghị của Death Bringer...liệu nó có thực sự là ‘sức mạnh’ đến từ nỗ lực của
bản thân?
Tất nhiên, tôi
không thể chối bỏ những cố gắng của bản thân khi lang bạc khắp các chiến trường
ở Quỷ giới. Tôi ở lúc đó có chút trẻ nghé nhưng vẫn chịu trách nhiệm cho những
ràng buộc đặt lên mình.
‘Mình đã cố gắng hơn sau khi trở lại. Ít nhất thì, mình
đã làm tốt hơn kiếp trước. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể loại bỏ được cảm giác rằng
vậy vẫn chưa đủ.’
Tôi trở nên tự
mãn do những ký ức có được từ kiếp trước. Bây giờ, khi nghĩ lại thì nó quả là
điều hiển nhiên.
Tôi cần phải
dựa vào khả năng chân chính của bản thân thay vì chỉ dựa vào thông số trạng
thái.
Trận chiến chống
lại Đại công tước Okullos chính là kết quả của sự tự mãn đó. Nếu tôi đã tự thân
cố gắng hơn dù chỉ 1 chút thôi thì có lẽ kết quả đã khác.
Nó chỉ là 1 trong
hàng triệu khả năng có thể xảy ra nhưng...để làm được điều đó, tôi cần phải vượt
qua được 1 bức tường.
‘Mình cần phải tái tạo lại toàn bộ cơ thể, nhờ vậy mình
cũng có thể nâng cao sức mạnh của bản thân.’
Tôi muốn vươn
lên bằng chính sức mình mà không dựa vào bất kỳ ai khác.
Tôi 1 lần nữa
nắm chặt ‘Cuồng nộ’ và Đế kiếm.
‘Haien Moon.’
Không thể nào
bắt chước 1 cách hoàn hảo khi sử dụng Hủ bại. Nó chỉ đạt đến mức 99%, nhưng vẫn
còn thiếu 1% trọng yếu nữa.
Tôi sẽ biến kiếm
pháp này hoàn toàn của mình.
Tôi ngước
nhìn lên bầu trời xa xăm.
“Mặt trăng cũng đang treo lơ lửng tại nơi này.”
Tối muộn.
Tôi miệt mài
vung kiếm dưới ánh trăng.
Chuyển động của
tôi không hề dừng lại cho tới khi toàn cơ thể rã rời và chuẩn bị sụp đổ.
Điều này tiếp
diễn trong 6 ngày liên tục.
Tôi ngày càng
thích ứng với sức nặng của thanh kiếm.
‘Đây là tác động từ Hủ bại hoặc từ 1 thứ gì đó khác.’
Tôi vung kiếm
trên đỉnh vách đá trong khi suy nghĩ về nó.
Tôi rất tò mò
lí do vì sao mình lại tới Âm giới.
Nó rõ ràng đã
có tác động đến cơ thể tôi. Lượng pháp lực chảy xung quanh do ảnh hưởng từ Trái
tim của Chúa tể Địa ngục vẫn không nhất quán. Tuy nhiên, các cơ bắp trong cơ thể
rõ ràng đã suy thoái sau khi tôi tỉnh dậy. Chắc là hậu quả khi sử dụng Hủ bại
hoặc khi đánh nhau với Contegonom.
Tôi không thể
sử dụng Hủ bại nữa. Nó quá nguy hiểm. Tôi dẹp những câu hỏi đó qua 1 bên và tập
trung vào quá trình hồi phục cơ thể.
Tôi xoay đầu
nhìn về 1 người gần đó.
‘Jeff.’
Xác sống
Jeff.
Cách đó 1 khoảng
ngắn, cơ thể bóng láng của cậu ta cũng đang miệt mài tập kiếm.
"Assa! Urassha!”
Cậu ta la lên
những tiếng rõ ràng. Có vẻ học khá nhanh đấy.
Jeff đã bắt đầu
lặp lại những hành động này trong 2 ngày vừa qua.
Sau khi thấy
tôi luyện kiếm và cuộc nói chuyện về ‘chiến tranh’, cậu ta sẽ luôn luôn tới đây.
Cậu ta la lên và thỉnh thoảng liếc về phía tôi. Cứ như đang thầm hỏi rằng ‘thấy
sao, đỉnh chứ?’
Tất nhiên, kỹ
năng dụng kiếm của cậu ta cũng không tệ. Điều đó rất rõ ràng trong quá trình
luyện tập, nhưng không thể nói trước được cậu ta sẽ làm nên cơm cháo gì trong 1
trận chiến thật sự không.
"Đấu tập với tôi đi.”
Tôi bước lại
với kiếm trong tay.
Thể lực đã hồi
phục tới mức vừa phải có nghĩa là tôi có thể sử dụng kiếm tương đối.
Chỉ còn 1 việc
nữa. Tôi cần phải dần dần khiến cơ thể mình quen thuộc với việc chiến đấu trở lại.
Khóe miệng Jeff
nhếch lên.
"Không sao chứ? Anh đã phục hồi lại 1 chút, nhưng đấu
kiếm thì...”
Cậu ta đã
quan sát tôi trong vài ngày qua.
Kiếm pháp Haien
Moon rất phức tạp. Từ góc nhìn của 1 người ngoài cuộc, nó là 1 kiếm pháp khó. Thêm
vào đó, Tôi đã lần lượt dượt qua từng thức 1 cách chậm rãi nên không thể nào có
sự hiểu lầm được. Jeff đã để ý thấy sự thâm sâu ẩn trong kiếm pháp này.
“Cậu không làm nổi à?”
“Gì? Tôi á? Hah, không đời nào. Tôi đã giết hàng trăm kẻ
thù trên chiến trường. Jeff kẻ đã giết 100 chiến binh! Đó chính là tôi!”
Cậu ta vỗ ngực
tự hào.
Cậu ta khá là
tự tin vào kỹ năng của mình. Và cả tự hào nữa.
Tôi bình tĩnh
nói.
"Vậy cá cược đi. Kẻ chiến thắng sẽ được lấy 1 thứ bất
kỳ họ muốn từ kẻ thua cuộc. Thấy sao?”
"Kẻ thắng lấy bất kỳ thứ gì mình muốn?”
“Đúng vậy.”
Jeff nhìn những
thanh kiếm trong tay tôi.
‘Cuồng nộ’ và
Đế kiếm.
Chúng không
chỉ là những vũ khí tẻ nhạt ngoài tiệm. Lượng pháp lực tỏa ra từ chúng thật tuyệt
diệu. Bất kỳ ai nhìn thấy chúng đều sẽ thấy thèm muốn.
Không cần
vung kiếm cũng có thể thấy được sự tuyệt diệu của chúng. Cậu ta bắt đầu chảy nước
dãi thèm muốn khi thấy chúng được sử dụng trong thực tiễn. Xen vào đó là 1 chút
căng thẳng bởi như người ta nói, đao kiếm vô tình. Tuy nhiên, việc thi triển
các chiêu thức chậm lại cũng góp phần cho việc quảng cáo những thanh kiếm.
Giờ đây cậu
ta được quăng cho 1 cơ hội đoạt được chúng.
Jeff liếm môi
thèm khát.
"Những thanh kiếm đó. Hãy đưa cho tôi cả 2 thanh.
Randalph, anh vẫn còn muốn đấu với tôi chứ?”
"Để dành sau khi cậu thắng đã.”
“Anh lẽ ra nên nghe lời tôi. Huhu.”
Cùng lúc đó,
Jeff mở rộng khoảng cách.
Cậu ta đang
giữ 1 thanh kiếm cong như 1 cây scimitar. Cậu ta có vẻ hoàn toàn tự tin vào chiến
thằng của mình.
‘Với trạng thái hiện tại, mình sẽ bị áp đảo một chút.’
Tôi phân tích
1 cách khách quan. Cơ thể của tôi đã thích ứng được nhưng vẫn còn chút thiếu
sót. Nhưng sự tăng trưởng của tôi đang còn thiếu 1 cái đà thúc đẩy.
Đúng vậy...chiến
thắng 1 trận ez game thì chả có gì vui cả.
“Tới đây.”
“Haha! Anh sẽ không hối hận đấy chứ?”
Tôi nhún vai
và Jeff tặc lưỡi.
Chiến thắng. Tiên
hạ thủ vi cường.
Nhưng tôi lại
không làm vậy.
Tôi cố gắng
tiêu hao càng ít thể lực càng tốt.
May mắn thay,
Jeff là người bước vào tầm đánh trước.
"Huraah!”
Kiếm pháp Jeff
rất tốt. Cậu ta có vẻ đã quen với việc đánh nhau.
Có vẻ như việc
giết 100 người không phải là chém gió.
Nhưng...cũng
chỉ vậy thôi. Khá là đáng tiếc, nhưng cậu ta thiếu đi sự tinh tế. Cậu ta không
biết cách phân bổ sức mạnh 1 cách hợp lý.
Tôi từ từ bào
mòn sức lực Jeff trước khi kết thúc với kiếm kề cổ cậu ta.
‘Thật khó khăn.’
Trận đấu chỉ
kéo dài vỏn vẹn 10 phút nhưng cơ thể tôi đã hoàn toàn rã rời.
Thêm vào đó, những
vết thương xuất hiện khắp nơi trên cơ thể tôi. Đó là bởi tôi chỉ phòng thủ những
khu vực trọng yếu mà thôi.
"Không đời nào! Tôi sure kèo là mình sẽ thắng rồi mà...”
Jeff đã rất
ngạc nhiên.
Cậu ta luôn
có lợi thế khi tấn công. Nhưng nó chỉ trông có vẻ như vậy mà thôi.
Tôi hạ kiếm
xuống và nói ngắn gọn.
"Jeff, cậu sẽ đấu tập với tôi trong 30 ngày tiếp
theo.”
Jeff là 1 đối
thủ thích hợp để kiểm tra trạng thái cơ thể mình.
Thời gian qua
đi, những trận đầu càng trở nên cuồng nhiệt hơn. Tình trạng cơ thể tôi được cải
thiện trong khi Jeff ngày càng trở nên tuyệt vọng hơn khi chiến đầu.
"Tên thú vật này!”
Taeeng!
Vào ngày thứ
20, Jeff đang nằm ngửa trên mặt đất với thanh kiếm trong tay.
20 ngày và 20
trận thua trắng!
Giờ đây cậu
ta còn chẳng thể trụ được 1p30s.
"Giết tôi đi! Đừng sỉ nhục tôi thêm nữa!”
"Không làm vậy được.”
"Ugh...thật mạnh. Tôi sẽ cắn lưỡi và tự tử vậy.”
Jeff ngồi xuống
và thở dài.
Jjak jjak
jjak!
Đúng lúc đó,
Torium xuất hiện.
“Anh thực sự có kỹ năng tuyệt vời đấy. Và có vẻ như mỗi
ngày trôi qua nó lại càng thăng tiến hơn nữa.”
"Anh đang làm gì ở đây?”
“Đừng lo. Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng tôi tới đây.”
Mặt Torium tối sầm đi.
Cùng lúc đó,
Jeff cúi đầu sâu hơn nữa.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
"Chỉ huy Makdalli của vùng trung tâm đã quyết định
nam tiến. Jeff và tôi...chúng tôi cần phải chuẩn bị.”
"Chuẩn bị?”
"Chẳng phải chúng tôi sẽ cần phải bảo vệ mái nhà của
mình sao? Chúng tôi đã sống ở miền nam này trong suốt 50 năm nay. Không thể từ
bỏ nó bây giờ được.”
Đôi mắt Torium
ánh lên sự quyết tâm.
Trong đó là 1
ý chí muốn bảo vệ mãnh liệt.
"Anh đã tìm ra cách nào để tôi trở về chưa?”
Jeff và Torium
đã cố gắng tìm kiếm phương cách để tôi có thể trở về, nhưng giờ đây 1 cuộc chiến
đã nổ ra. Biểu cảm Torium thay đổi trước câu hỏi của tôi.
"Tôi đã tìm kiếm mọi phương cách có thể. Thứ duy nhất
tôi tìm thấy là...”
“Tôi muốn nghe về nó.”
"Thực ra thì, tôi đã không muốn nói về nó. Sự thật về
thế giới này. Tôi quá hổ thẹn để nói về nó nhưng giờ đây tôi chẳng thể làm gì
khác.”
Tôi khoan tay
lại. Đó là thái độ ngồi xuống xem tình hình.
Torium nói.
"Thế giới này là giả. Một thế giới giả mạo được tạo
nên bởi Chúa tể Địa ngục.”
“...Chúa tể Địa ngục?”
Tôi vô thức lặp
lại.
Chúa tể Địa
ngục. 1 cái tên quen thuộc!
Torium tiếp
tục nói đầy trang nghiêm.
"Ông ta là 1 con người cực kỳ đáng sợ được biết đến
với cái tên Dạ Đế. Ông ta đã chết rồi nhưng chúng tôi đã bị lừa đến nơi này. Thực
ra, Jeff và tôi còn chưa từng nhìn thấy ông ta...bằng mọi giá, các chỉ huy có
nhiệm vụ bảo vệ kho báu của ông ta. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ chúng cho tới khi
ông ta trở lại thế giới này. Tuy nhiên, họ đã dần sa ngã theo thời gian.”
Torium thở
dài.
“Họ bắt đầu tranh
đấu lẫn nhau giành ‘quyền hợp pháp’ sở hữu kho tàng. Nhưng, tất cả các chỉ huy
đều nhất trí rằng kho tàng của Chúa tể Địa ngục nên được khai mở. Đây là cách
duy nhất để thoát khỏi nơi này. Mọi người đều tự hiểu rằng mở kho báu sẽ dẫn đến
những thay đổi to lớn cho thế giới này.”
Torium lắc đầu
trước khi tiếp tục.
"Toàn bộ chỉ huy đều tán đồng, nhưng họ lại đang giết
hại lẫn nhau giành quyền độc nhất được mở ra kho tàng. Một vài chỉ huy vì vậy
đã phát động chiến tranh. Đó chính là khởi đầu của một cuộc chiến dài, dài dằng
dặc mà vẫn chưa có hồi kết...”
“Chỉ huy Lãnh Huyết Maxium.”
Tôi ngắt lời
Torium.
Đôi mắt Torium
mở to đầy ngạc nhiên.
"Làm cách nào mà anh lại biết cái tên này?”
"Hắn ta có ở thế giới này không?”
"C-có...! Ông ta là 1 chỉ huy trung lập nhưng giờ
cũng đã phát động chiến tranh!”
Ahh. Tấm màn
đang dần dần được vén lên.
Điều này có
liên quan tới trái tim của tôi. Và Chỉ huy Lãnh huyết Maxium là kẻ tôi đã mua
được từ Cửa hàng Thành tựu.
Giờ đây tôi
đã biết mình cần phải làm gì.
Tôi tưởng
mình đã rơi vào 1 thế giới không xác định, nhưng hóa ra lại có lí do ẩn đằng
sau nó.
Torium hỏi với
khuôn mặt tái mét.
"Tôi chưa bao giờ đề cập tới cái tên đó nhưng làm
sao anh lại biết được? Cái tên đó đồng nghĩa với nỗi kinh hoàng đối với chúng
tôi. Ông ta không thường tham gia vào chiến tranh, rất ít kẻ đã từng chứng kiến
thực lực của ông ấy. Tuy vậy, cái tên đó là cấm kỵ với chúng tôi. Thậm chí Jeff
cũng sẽ không bao giờ nói ra cái tên đó...”
Ánh mắt anh ấy
dò xét tôi đầy cẩn thận.
Tôi nâng lên
thanh Đế kiếm.
Đây chính là
thanh kiếm của Maxium. Hắn đã trao nó cho tôi. Chân dạng thật sự của nó là 1 vũ
khí được sử dụng bởi Chúa tể Địa ngục.
“Torium. Cuộc chiến này, tôi cũng sẽ tham gia.”
Tôi lặng lẽ
nói.
Tuy vật, có 1
sức nặng cực kỳ lớn trong lời nói của tôi. Nếu đây là cách duy nhất để trở về...
Tôi sẽ khiến
cho thế giới này ngừng chuyển động bằng chính sức mình.
0 comments:
Đăng nhận xét