Chương 133: Gió thổi (phần 2)
Đúng lúc đó, Lãnh
chúa đứng dậy.
Hắn cao cũng
phải gấp đôi 1 zombie thông thường. 1 tên Ghoul.
"Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối ta thấy 1 Xác sống tràn
ngập nhiệt huyết như vậy. Đánh phủ đầu. Kỹ năng của ngươi bá vậy sao? Diện mạo
của ngươi...chỉ là 1 tên zombie tầm thường”
Một khuôn mặt
lười biếng. Hắn bước xuống từ cái ghế của mình và dần dần tiếp cận tôi.
Tôi đang
trong lớp ngụy trang. Cho dù đã để lại 1 ấn tượng đầy hoang dại căn bản tôi vẫn
là 1 zombie.
“Vẻ ngoài ‘tầm thường’ chẳng liên quan gì ở đây cả.”
Ngoại hình có
thể thay đổi nhưng bản chất bên trong là bất biến. Sau
cùng thì tôi vẫn ương ngạnh như thế. Điều đó dẫn
tới sự tương phản rất rõ rệt.
Tôi đã thay đổi
để nhìn như 1 zombie, nhưng tên Ghoul cũng chỉ lớn hơn tôi có mỗi vài cm. Đó là
điều không thể thay đổi. Chẳng có dấu hiệu rõ ràng nào cho thấy sự chênh lệch về
sức mạnh cả.
Ví dụ như, cánh
và sừng tối có được sau khi sử dụng Hủ bại mới là dấu hiệu của biến hình ‘thực
thụ’. Dù có tăng cơ bắp đến cỡ nào thì cũng không thể so sánh.
"Vậy có nghĩa là ngươi thậm chí có thể đánh bại ta.”
“Nếu các người thực sự muốn giữ vững nơi này thì hãy đi
theo ta. Ta sẽ bảo vệ nó.”
Tôi nâng ‘Cuồng
nộ’ lên và nói.
Lũ Cốt binh thấy hành động đó và bao vây tôi lại.
“Hahaha! Ta phải công nhận tham vọng của ngươi đấy. Vậy
thì thử trao đổi vài chiêu thức chút đi. Nếu không thì đám Cốt binh sẽ xé xác
ngươi ra đó. Tên lính đánh thuê ta gặp lần đầu tiên.”
Có khoảng 7 Cốt
binh.
Thế này thì lại
dễ quá. Chúng chỉ là lũ sinh vật cấp thấp...và tôi đã khôi phục được 1 nửa sức
mạnh
Tôi lặng lẽ
nhìn ra xung quanh. Sẽ rất khó để solo cả đám quân địch đang tiến tới đây. Tôi
cần được những người ở đây trợ giúp. Dù không muốn, nhưng họ vẫn buộc phải làm.
Để khiến đám này cúi đầu, chỉ có 1 cách là phô diễn sức mạnh.
Chắc chắn phải làm vậy
"Thật buồn cười.”
Trong 20 ngày
vừa qua, tôi đã trở nên khá quen thuộc với kiếm pháp Haien Moon. Chỉ số và pháp
lực của tôi không còn mạnh như trước nhưng thực tế nó lại thành ra dễ luyện hơn.
Sức mạnh của Hạ nguyệt dựa vào kỹ thuật người sử dụng, nó không thể bị coi thường.
Tuy nhiên, dùng
kiếm pháp Haien Moon lên lũ này thì khác gì dùng dao mổ trâu giết gà.
Tôi giương ‘Cuồng
nộ’ lên.
Và...
Kwajik!
Tôi đấm
1 quyền.
Kwaduduk!
Lũ Cốt binh
không thể bắt kịp tốc độ của tôi.
Quyền của tôi
đánh như mưa vào mặt chúng. Từng tên cốt binh ngã xuống, và tôi chỉ mất có 20s.
Tôi lắc cho rớt
hết mảnh vụn xương còn bám trên tay rồi hỏi Torium.
“Tôi có 1 thắc mắc. Lãnh chúa được lựa chọn có thông qua
phương pháp đặc biệt nào không?”
“...Đúng ra, chỉ huy phía nam sẽ là Lãnh chúa. Nhưng
trong lãnh địa hẻo lánh này, kẻ mạnh nhất sẽ làm Lãnh chúa.”
Khuôn mặt
Torium thể hiện rõ nét ngạc nhiên.
Những kỹ năng
tôi sử dụng khi đấu với Jeff chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Tình trạng cơ
thể tôi là lí do cho việc không thể phô diễn toàn bộ được.
Dĩ nhiên,
Jeff cũng có đủ sức mạnh để đấu với 7 Cốt binh cùng lúc. Nhưng 20s
GG thì không thể.
Tôi đã làm được
điều đó.
Bởi vậy, họ
đánh giá rằng tôi có thể so sánh được với tên Dullahan.
Giờ đây họ sẽ
tự mình đưa ra đánh giá.
"Lãnh chúa là kẻ mạnh nhất. Ta thích vậy”
"Dĩ nhiên, ông ta đã thống trị mảnh đất này trong suốt
50 năm qua. Để có thể trở thành Lãnh chúa của chúng tôi, anh sẽ cần phải phô ra
thứ sức mạnh tương ứng.”
Torium nói.
Nói cách khác,
tôi phải chơi tất tay. Mà trò này thì tôi làm trùm.
1 nụ cười ruồi
trên gương mặt. Nếu muốn có đệ thì cần phải lên chức Lãnh chúa.
“Một kẻ không đủ năng lực sẽ không đủ điều kiện.”
“Anh có thể xử lý lãnh chúa cùng 20 người giỏi nhất làng
này không? Chiến đấu mà không được giết! Nếu được thì chúng tôi rất vui lòng đi
theo anh!”
Torium nhận
thấy suy nghĩ của tôi và đưa ra lời đề nghị đó.
Đám Xác sống sẽ
dùng cơ hội này để đánh giá tôi.
Torium muốn
được chứng kiến 1 câu chuyện đậm tính sử thi có thể làm cho những cơn gió nổi
lên.
"Chắc chắn sẽ rất khó nhằn! Đừng tự ảo tưởng chỉ vì
ngươi đánh bại được vài Cốt binh!”
Tên Lãnh chúa
đang bối rối rút ra 1 thanh kiếm khổng lồ.
20 Xác sống tài
năng và có sức ảnh hưởng nhất tập trung lại. Jeff cũng có trong số đó và không
như những kẻ khác, cậu ta đang mỉm cười. Biểu cảm của cậu ta đã thay đổi kể từ
khi tôi tiến về phía trước...
"Tôi sẽ trả thù cho 20 trận thua đó!”
Ra vậy. Việc gì cũng có lý do của nó cả.
Trung tâm khu
vực nhanh chóng được dọn sạch. Tôi nhìn về những đối thủ đang đứng thành hàng
trước mình.
21 vs 1.
Đám Cốt binh
gặp đội ngũ này chắc cũng ra bã nhanh thôi. Nhưng đáng tiếc, họ lại gặp phải kẻ
biến thái là tôi.
‘Không giết ai thì khó thật’
Tôi rút ‘Cuồng
nộ’ ra không chút do dự.
Thử thách là
thắng mà không sát hại ai cả.
Dĩ nhiên, tôi
sẽ thắng nhưng...
Tôi không biết
khả năng kiểm soát sức mạnh của mình tốt đến mức nào.
Dullahan.
Hắn cao tận
3m và là 1 trong những Xác sống top đầu.
***
"Ta thật không hiểu ý định của Makdalli là gì khi bảo
ta đi đoạt lấy 1 lãnh thổ nhỏ bé như này.”
Somullem là 1
Dullahan nắm giữa đội quân 1,000 người. Hắn là kẻ càu nhàu liên tục khi không
thích gì đó.
Chỉ huy
Makdalli quyết định càn quét miền nam bằng sức mạnh thuần túy. Tuy vậy, hắn lại
chỉ sử dụng những cuộc đột kích lặp đi lặp lại để giảm thiểu thiệt hại.
Makdalli đi khắp miền nam với kế sách đó.
Vấn đề là
không phải chỗ nào ở miền nam cũng như nhau.
Somullem thở
dài khi hắn tiếp cận vị trí mục tiêu.
"Nó nằm ở tít phần rìa của biên giới. Huu...”
Trông chẳng
khác gì 1 bãi đất hoang. Khung cảnh chả có gì thay đổi cho dù đã hành quân suốt
nhiều ngày dài. Giờ chỉ còn cách nửa ngày đường nữa thôi trước khi đến nơi. Chỉ
huy Makdalli đã ra lệnh cho hắn chiếm lấy vùng đất phía nam này. Somullem không
có quyền từ chối.
"Chúng ta sẽ kêu gọi chúng đầu hàng ạ?”
Một Cốt binh
hỏi.
Somullem đặt
tay lên mặt và nói đầy tự tin.
"Kêu gọi sao? Việc gì phải thế. Ta đang cần phát tiết
lửa giận”
Quét sạch
toàn bộ!
Hắn có vẻ như
đang giận cá chém thớt.
Somullem giữ
thanh đại đao trên vai khi hắn thấy thứ gì đó tiến tới.
"Đội trưởng Somullem. Có thứ gì đó đang tiếp cận.”
"Ta thấy rồi."
1 kẻ nào đó
đang nhanh chóng tiến tới nơi này. Một mình lao thẳng vào đội quân 1,000 lính
mà không hề run sợ.
“Hắn điên rồi sao?”
Somullem tự
nhủ.
Kẻ địch chẳng
hề có dấu hiệu dừng lại và càng tiến lại gần hơn.
Cốt binh bắt
đầu kéo cung. Rất nhiều những mũi tên thấm đầy chất độc chết người được bắn ra
cùng lúc.
Nhưng...kẻ đó
chỉ đơn giản là không dừng lại. Thay vào đó, hắn còn trở nên nhanh hơn nữa.
“Điên thật rồi.”
Somullem cười
vang.
Nhưng có một
điều chắc chắn, hắn sẽ chẳng thể nào lành lặn tới được đây.
Kwakwang!
Đúng lúc đó, một
thanh âm lớn nổ ra và lũ binh lính bị đánh cho tan tác.
Một con đường
đã được tạo ra.
***
Tôi xuyên qua
chúng bằng chính khả năng của mình..
‘Nhanh hơn nữa.’
Đó là 1 cảm
giác cực kỳ sảng khoái.
Tôi đang sử dụng
kiếm pháp thuần túy để áp đảo toàn bộ kẻ thù. Không hề có kỹ năng nào hoặc liên
hệ gì tới chỉ số. Tôi chỉ sử dụng mỗi sức mạnh thể chất và kiếm pháp.
Tôi muốn thúc
đẩy bản thân vượt quá giới hạn hiện tại. Từng thớ cơ trong cơ thể không ngừng
gào thét khi tôi thúc ép chúng hoạt động nhanh hơn.
‘Mạnh hơn nữa.’
Chwack!
Toàn bộ sức mạnh
đổ dồn vào thanh kiếm. Tôi sẽ không thể chiến đấu trong thời gian dài nhưng kemeno.
Không ngừng
thúc đẩy bản thân đến giới hạn chính là quá trình tập luyện. Đó là 1 cuộc chiến
đầy tính mạo hiểm nơi không ai có thể nói trước được kết quả. Mạo hiểm bằng cả
tính mạng chính là động lực thúc đẩy bản thân mạnh mẽ hơn. Tôi đã chỉ có thể nhận
ra nó 1 lần nữa khi cơ thể trở nên suy yếu.
‘Ta...’
Dullahan
Somullem!
Hắn di chuyển
cơ thể nặng nề của mình trong khi cầm trên tay thanh đại kiếm.
“Tên khốn! Đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây!”
Một mình tôi
đã làm gỏi 200 tên Cốt binh. Tình hình đã đạt đến bước ngoặt quan trọng. Nhưng
giờ đây Somullem đã bắt đầu di chuyển.
Cũng dễ ăn
thôi. Hắn đến nạp mạng rất đúng lúc.
Tôi đã thể hiện
sức mạnh một lúc rồi rồi và hắn là kẻ mạnh nhất ở đây. Tôi sẽ có thể trở nên mạnh
hơn nữa nếu chiến thắng.
'Trở nên mạnh hơn nữa.’
Chaeeeng!
Kiếm và đại
kiếm va chạm tóe lửa.
Đúng lúc đó.
“Wahhhhh!”
"Giếtttt!"
"Trợ giúp Lãnh chúa!”
Đội quân của
tôi xuất hiện từ cái lỗ mà tôi đã xuyên qua.
Somullem mạnh
hơn Dullahan thông thường 1 bậc. Hắn khoảng tầm 1 sinh vật cao cấp Lv2.
Nhưng điều
này cũng đã được đoán trước.
Kwang!
Trong cuộc chiến
sức mạnh thuần túy, tôi là người bị đẩy lùi. Tôi ngã xuống đất và nhanh chóng
lăn đi. Đùi và ngực tôi lần lượt bị trúng tên
‘Cảm giác thật quen thuộc.’
Đau đớn hay bị
thương chẳng là gì. Những thứ đó không thể cản đường tôi. Tôi nhổ ra những mũi
tên găm vào mình. Có chút khó chịu nhưng tôi vẫn đang ở giữa cuộc chiến.
"Vì Ngài
Makdalli!”
Somullem thét
lên khi hắn giương cao thanh kiếm. Gọi to tên của Chỉ huy Makdalli chỉ để 1 lần
nữa khẳng định lòng trung thành của mình.
Tôi nhớ lại 1
cảnh tượng với Maxium. Anh ta có cùng thái độ đó khi nói ‘Thưa Bệ hạ.’ Anh ta
nghĩ rằng tôi là Hoàng đế vì sở hữu trái tim của ông ta.
Trái tim đó sẽ
không dễ dàng gì dừng lại. Nó cũng tương tự như bản tính của tôi vậy. Bởi vậy tôi
không hề thấy có cảm giác khác biệt. Vào những khoảnh khắc nguy cấp, trái tim
cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
“Giết hết!”
Chiến thắng
đã hiển hiện nhưng biểu cảm Somullem vẫn có vẻ chán ghét. Hắn có dấu hiệu sợ
hãi khi nhìn tôi.
Rồi hắn bắt đầu
có những dấu hiệu quẫn bách. Theo thời gian, nó chuyển thành biểu cảm kinh hãi
tột độ.
“Ngươi...!”
“Huuk!”
Tôi hít một
hơi thật sâu rồi giương ‘Cuồng nộ’ lên. Một nhát chém nhẹ nhàng tước đi thủ cấp
của Somullem. Để giết chết 1 Dullahan, cần phải phá hủy cả trái tim lẫn cái đầu
hắn.
“Giờ thì đến lượt cái xác không đầu”
“Ta sẽ giết ngươi!”
Chwack!
Cái đầu của Somullem
đã bị xẻ gọn ghẽ ra thành 2 nửa.
Sau đó, tôi tấn
công cơ thể hắn với nụ cười nở rộng trên môi.
“Wahhhhh!”
“Chiến thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
"Hoan hô Lãnh chúa!”
“Hoan hô Randalph Brigsiel!”
Có khoảng 400
người theo sau tôi. Dĩ nhiên, chỉ khoảng 200 sống sót.
Mặt khác, họ
chỉ loại bỏ được 1 ít kẻ thù.
Chiến thắng.
"Ngài ấy thực sự đã solo...”
"Anh có thấy trận chiến với Somullem chứ? Tôi nổi hết
cả da gà da vịt lên rồi!”
Tôi cất ‘Cuồng
nộ’ đi trong khi Torium tiến tới và chào đón tôi.
"Chúc mừng chiến thắng của ngài.
“Thái độ của anh thay đổi rồi.”
"Lãnh chúa nên nói gì đó với quần chúng Xác sống.”
Tôi còn nhớ. Tôi
đã nói với Torium ở làng.
“Tôi thành Lãnh chúa rồi à?”
"Tự mình mở đường đến trung quân của kẻ địch. Chúng
tôi sẽ không trốn chạy. Chúng tôi sẽ chiến đấu. Cái này...toàn bộ đều thực sự
công nhận Randalph Ngài là Lãnh chúa”
400 người đã
tập trung lại nơi đây.
Còn lại 100
người chờ ở lâu đài. Cái đám đó thì chỉ chực chờ thấy mùi nguy hiểm là ù té chạy.
Tôi chấp nhận
điều đó. Dù sao thì đây cũng chỉ là màn phô diễn sức mạnh của tôi thôi. Tôi mà
tạch thì cả đám cũng phải chôn cùng bằng hết.
"Cử sứ giả tới Chỉ huy miền nam. Thông báo tới ông
ta rằng Lãnh chúa đã được thay thế. Dù sao thì, ta biết rất rõ việc tướng ngoài
biên ải có quyền tự quyết”
"Vậy 100 kẻ vẫn tiếp tục trung thành với Lãnh chúa
cũ thì sao”
Vẫn còn 100 kẻ
ngu muội ở lại lâu đài. Chúng là những kẻ nghe lệnh tên Ghoul và không đồng thuận
với kế hoạch của tôi.
Torium nở
1 nụ cười cay đắng.
"Gió đã đổi chiều và họ chẳng thể nào chống lại nó. Thay
vào đó...hôm nay cứ như là lễ hội vậy. Mọi người đều tràn đầy hứng khởi.”
Toàn bộ Xác sống
còn lại đều đang nhìn về phía tôi. Biểu cảm trong mắt họ không tệ chút nào.
"Ah, chúng ta đã chặn đứng thành công cuộc tấn công
đầu tiên của Makdalli lên lãnh thổ của chúng ta. Một khi Chỉ huy miền nam biết
tin này, ông ta sẽ liên lạc với Lãnh chúa”
"Đã hiểu.”
Tôi trả lời đại
khái.
Mệt rã rời. Nghỉ
ngơi là ưu tiên hàng đầu của tôi lúc này.
Tôi di chuyển
về lại ngôi làng.
Torium vẫn ở
phía sau tôi và nói.
“...Gió đã bắt đầu thổii. Cơn gió sẽ mang đến chốn an nghỉ
cho tất cả mọi người.”
0 comments:
Đăng nhận xét