Chương 137: Ma Kỵ
binh (phần 1)
Tám lần. Đó
là số lần tôi phải đánh lạc hướng đám truy binh trước khi tìm được nơi nghỉ
ngơi an toàn. Đó là một hang động tự nhiên. Chủ trước của nó có vẻ
đang đi vắng.
Tôi đã kiểm tra mọi
phía và phát hiện có lối thoát ẩn.
Tôi đặt Oswen dựa
vào tường. Đã ba ngày trôi qua, nhưng Oswen vẫn chưa tỉnh lại.
'Mình phải nghỉ ngơi một chút.'
Tôi đã đạt đến
giới hạn. Cơ thể tôi đã ở trong tình trạng khốn khổ vì đám truy binh.
Một cái bẫy được
đặt ở lối vào để tôi có thể biết có ai đến. Nó được làm từ sỏi, dây leo và
các vật liệu phát ra tiếng động khi bị chạm vào.
Dù chỉ là một cái
bẫy cơ bản, nhưng có còn hơn không. Nó có thể là cứu cánh của chúng tôi
giữa bờ vực của cái chết. Ở kiếp trước, tôi đã sống sót vài lần nhờ nó.
Tôi nhắm mắt lại
và lập tức chìm vào giấc ngủ
Ngày thứ 5
Chúng tôi không
còn bị truy đuổi nữa. Nhưng tôi vẫn cảnh giác.
Tôi dò tìm xung
quanh và tìm hiểu một chút về địa hình. Khi tôi hoàn thành việc tuần tra
và quay trở lại hang động, Oswen đang vặn người.
"Kuooh ...
Không biết anh ta
có biết đau không?
Bình thường thì
đám Xác sống không biết đau. Các giác quan không bị loại bỏ hoàn toàn
nhưng rất phế. Về nỗi đau cũng vậy.
"J-Jellim ... Jellim ..."
Oswen mở mắt một
cách yếu ớt. Rồi anh ta đưa tay về phía tôi.
Cơ thể anh ta run
lên như thể đang trải qua cơn nghiện. Để duy trì cơ thể trong thế giới
này, các xác sống cần có Jellim. Nhưng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì lấy
đâu ra Jellim.
“Chỉ huy miền Nam Oswen. Lấy lại tinh thần
chưa? ”
"Ta ... Chỉ huy miền Nam ... kuaack!"
"Tâm trí của anh ta cứ mơ mơ hồ hồ"
Tôi sờ kiểm tra
Oswen, 1 tay vẫn nắm chặt ‘Cuồng nộ’. Oswen bị co giật trước khi bất tỉnh
lần nữa.
Kể từ đó, Oswen cứ
tỉnh dậy rồi lại ngất đi.
Tuy nhiên, anh ta
không ở trong trạng thái bình thường. Hầu hết thời gian anh ta đều mê
sảng. Có lần là một đứa trẻ, lần khác là Chỉ huy miền Nam ... và cả Thợ
rèn chạng vạng.
"Thất đại tội không nên tồn tại trên thế giới
này. Phải loại bỏ chúng ngay bây giờ!”
“Chúa tể Địa ngục! Đ-đừng cố kiểm soát ta! ”
Bằng cách này,
Oswen đã vô tình cho tôi thấy một vài khả năng.
'Tâm thần phân liệt. Hoặc có thể đa nhân cách.
'
Có rất nhiều tính
cách bên trong Oswen. Cái tôi của người Chỉ huy miền Nam là mãnh liệt nhất
nhưng cũng có nhiều cái tôi khác nổi lên.
Thứ gây ra nó ...
'Đôi găng tay.'
Mỗi khi tính cách
thay đổi, pháp lực cũng thay đổi theo. Rõ ràng là có một mối quan hệ chặt
chẽ.
Tôi không thể trò
chuyện với bất kỳ tính cách nào. Anh ta nhiều lần tỉnh dậy và rồi lại ngất
xỉu. Tất cả bằng chứng đều quy về trái tim tôi.
Hết thời gian quan
ngại sâu sắc rồi.
Điều quan trọng
nhất là rời khỏi Âm giới và xác định tình trạng của Hầm ngục. Tôi sẽ trở
thành Quỷ đế. Chúa tể Âm giới sao? Tôi sở hữu Trái tim của Chúa tể
Địa ngục nên hiển nhiên Âm giới là đồ trong túi tôi.
"Chắc anh ta chỉ cần 2 tay thôi."
6 cánh tay.
3 trong số chúng
đã bị chém cụt. Thêm cái nữa cũng chẳng sao
Tôi nâng ‘Cuồng nộ’
lên.
Tôi muốn xem liệu
có thay đổi nào xảy ra sau khi chặt đứt cánh tay đeo găng hay không.
Chwahak!
Không hề do
dự. Tôi lại chém cụt 1 tay của Oswen.
Cùng lúc đó.
"Kuaaack!"
Oswen đang bất
tỉnh nhân sự bắt đầu la hét.
Oswen hoảng sợ và
đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh ta nhìn vào cánh tay của mình và thở gấp trong
ít nhất năm phút.
"Đôi găng tay ... là của
ta!"
Găng tay là ưu tiên hàng đầu của anh ta. Phản ứng khác xa bình thường.
Kwarung!
Điên rồi. Anh
ta bắt đầu tấn công một cách bừa bãi.
Không rõ cái tôi
nào đang kiểm soát. Đó có thể là Chỉ huy miền Nam hoặc Thợ rèn chạng vạng.
Cũng có khi lại là
1 nhân cách khác
'Làm gì bây giờ?'
Tôi có chút lo
lắng.
Tôi không có sự
lựa chọn. Hoặc là
giết anh ta, hoặc là hạ gục.
Tôi nghiêng về khả năng đầu tiên hơn.
Oswen nhìn chằm chằm vào cánh tay bị chém đứt vẫn đeo chiếc găng
tay. Chủ nhân bị giết thì chắc nó sẽ rơi ra thôi, hợp lý thật.
'Không thể nào khác được.'
Tôi hy vọng tìm
hiểu được một số điều từ Chỉ huy miền Nam, dù câu trả lời sẽ rất hỗn loạn. Tôi
đã muốn tìm kiếm thông tin, nhưng tình hình này thì chắc khỏi đi.
Tôi rút cả ‘Cuồng
nộ’ và Đế kiếm ra.
Ngay lúc đó.
Đôi mắt điên cuồng
của anh biến mất.
"Thanh kiếm đó ...?"
Anh ta nhận ra
ngay lập tức.
Nhân cách kiểm
soát biết Đế kiếm. Kẻ thù đã biến mất.
‘Giống hệt Maxium.'
Hết cách rồi
Máu của Lôi điểu
đã xóa sạch dấu vết của trái tim. Tôi hỏi.
"Ngươi là ai?"
“Chúa tể Địa ngục! Ngài
quên tôi rồi sao? Chẳng phải Ngài đã làm vấy bẩn tinh thần của Oswen bằng
cách đặt tôi trực tiếp vào bên trong anh ấy sao? "
"Ta không nhớ."
“Không sao. Chúa tể Địa
ngục vĩ đại! Cuối cùng thì Ngài cũng đã trở về. Vị thần thật sự ...!
”
Bịch!
Oswen khuỵu xuống.
"Bây giờ Âm giới sẽ trở
nên ổn định. Đấng Sáng tạo sẽ dẫn dắt chúng ta!"
Bản ngã của Oswen biết một số chuyện về Chúa tể Địa ngục. Có vẻ lại
còn là tin hot.
"Đâu là nhân cách thực sự
của Oswen?"
"Tôi đã xé nát linh hồn hắn
như Ngài ra lệnh. Oswen thật sự đã chết rồi. Dù thân thể này chỉ còn 1 đống hổ
lốn, tôi sẽ nhanh chóng khôi phục để trung thành phục vụ Ngài"
Không. Linh hồn của Oswen vẫn còn. Tôi đã nghe thấy tiếng khóc của
anh ta.
‘Nhân cách này không biết điều
đó'
Ngoài ra, linh hồn của anh ta dường như bị chia cắt. Sau khi cơ thể
bị suy yếu, chúng sẽ vùng lên để chiếm quyền kiểm soát. Nhân cách này
không biết điều đó đã xảy ra.
Không nhân cách nào nổi trội hơn đám còn lại.
"Có cách nào để linh hồn
bản nguyên của Oswen khôi phục không?"
"Tại sao ... à, chắc Ngài
phải có lý do. Đúng. Có một cách. Lời nguyền trên găng tay đang trấn áp những
cái tôi khác. Bản ngã của Oswen sẽ xuất hiện nếu nó biến mất"
Gã này tin tôi là Chúa tể Địa ngục. Hắn đã tiết lộ sự thật cho tôi
nên không cần thiết phải làm sáng tỏ sự hiểu lầm.
"Phương pháp để hóa giải
lời nguyền?"
“Ngài đang nghĩ đến việc loại
bỏ lời nguyền? Lời nguyền này đã quá lâu rồi, nên nó hòa làm một với thể
xác”
Hắn đang nói chuyện đó sẽ không dễ dàng.
Tôi khẽ sờ cằm.
'Lời nguyền là nguyên nhân
chính nên mình cần phải loại bỏ'
Tôi đã tìm ra điểm mấu chốt.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Oswen và nói.
"Ngươi định ở trong cái
lốt đó bao lâu? Trông không hợp chút nào. Lộ nguyên hình đi"
"Ah ... ahh! Xin hãy đợi
đã. Tôi sẽ không thể hiện ra cái bộ dáng buồn nôn đó được!"
Oswen nằm trên sàn nhà. Sau đó khói bốc ra từ đầu anh ta.
Hình dạng mà làn khói tạo thành ... là một cái bóng. Nó lớn hơn
khoảng ba lần so với cái bóng bình thường.
"Đây là thực thể của
ngươi sao?"
"Vâng, thưa Chúa tể!"
"Tên ngươi là gì?"
“Oduto."
"Oduto, làm tốt
lắm."
"......!"
Chwack!
Mặc dù cái bóng
chỉ là dạng hồn thể, nhưng nó vẫn có thể tấn công bằng phép thuật.
Pháp lực của tôi
chưa hồi phục hoàn toàn nhưng tôi có thể sử dụng Nguyệt lực.
Tôi vận dụng Đế
kiếm.
"Tại sao...?"
Oduto nhìn xuống
ngực mình và nói với một giọng đầy kinh ngạc.
Tôi đã xiên một
đòn chí mạng nên hắn đang mờ dần đi. Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bị tiêu diệt hoàn
toàn.
Tôi cất thanh kiếm
đi và nói.
“Ta không phải là Chúa tể Địa ngục. Ta là
Randalph Brigsiel. ”
Trái tim có thể là
của hắn nhưng tôi vẫn là tôi. Con Quỷ có tên Randalph Brigsiel. Tôi sẽ không bị chia cắt như Oswen.
Đôi mắt lạnh lùng
của tôi hướng về Oduto.
Chỉ 1 lát nữa,
Oduto sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Duk!
Đôi găng rơi ra. Đó
là bằng chứng cho thấy lời nguyền đã biến mất.
'Đây là ... Kiêu hãnh'
Theo bản năng, tôi
biết điều đó sau khi đeo găng tay vào.
Một trong Thất đại
tội.
Kiêu hãnh.
Tôi đã tập hợp được
4/7 đại tội.
‘Cuồng nộ’, ‘Biếng
nhác’, ‘Tham lam’ và ‘Kiêu hãnh’.
Tôi ngay lập tức
cảm thấy khỏe hơn sau khi đeo găng tay vào.
“N-nơi này? Đây là nơi nào? ”
Lúc này, Oswen mới
mở mắt.
“Randalph? Trận chiến? Sao ta lại ở một
nơi như thế này? Makdalli… đúng rồi, Makdalli đâu? ”
Việc anh ta nhận
ra tôi có nghĩa là nhân cách của Chỉ huy miền Nam đang kiểm soát cơ thể.
'Mình phải kìm nén cái tôi này lại'
Rất đơn
giản. Nếu Chỉ huy miền Nam bị thương nặng thì một nhân cách khác sẽ xuất
hiện.
Cứ tiếp tục như
thế thì bản ngã của Oswen sẽ thức dậy.
Surung!
“Randalph? Anh hùng miền Nam. Tại sao
thanh kiếm của ngươi lại là… kuaack! ”
0 comments:
Đăng nhận xét