Chương 135: Thất đại tội, Thợ rèn chạng vạng Oswen (phần 2)
Trung tâm
pháo đài là 1 lâu đài khổng lồ. Tôi hầu như không thể nhìn thấy đỉnh của nó và
rất dễ để nghĩ rằng nó thuộc về 1 Công tước tại Quỷ giới.
‘Ghê đấy.’
Lâu đài nhìn
như thể đã được xây nên từ thời xa xưa. Nó không thể nào được gọi là 1 lâu đài
nhỏ tầm thường được.
Thêm vào đó, cũng
có kha khá Xác sống cấp cao.
Cửa lâu đài
được canh giữ bởi 2 Dark Warrior. Sau khi vào bên trong, nhiều khả năng sẽ có Lich
và Death Knight. Sức mạnh tập trung tại đây thật đáng gờm.
Tôi tiếp nhận
thông tin trong khi được hộ tống tơi nơi của Chỉ huy miền Nam.
"Thần chưa từng gặp trực tiếp Chỉ huy miền Nam. Tuy
vậy, nghe đồn ông ta là người ưa phép tắc. Hãy cẩn thận với lời nói và hành động
của mình.”
Torium đưa ra
lời khuyên từ vị trí bên cạnh tôi.
Tôi chỉ nghe
bằng tai này và cho nó đi ra bằng tai còn lại.
Oswen...
Có thể nó chỉ
là 1 cái tên tương tự mà thôi. Vì vậy tốt hơn hết là không mong chờ quá nhiều.
Sau khi leo
lên cầu thang xoắn ốc, tôi đã đến tầng thượng của tòa lâu đài. Chỉ có duy nhất
1 căn phòng dường như có Chỉ huy miền Nam ở trong.
“...Tổng tấn công...”
“Ta đã quá mệt mỏi với việc phải lo lắng và chịu đựng...”
"Makdalli cũng phải có giới hạn chứ...”
Những âm
thanh ồn ào có thể được nghe thấy khi tôi leo cầu thang.
Tên Dark
Warrior gõ cửa phòng và nói lớn.
"Chỉ huy. Lãnh chúa mới của Pabrum đã đến.”
"Vào đi.”
Một chất giọng
tuyệt vời.
Tôi ngay lập
tức vào phòng sau khi tên Dark Warrior mở cửa.
12 Xác sống đang
ngồi xung quanh 1 chiếc bàn tròn. Lich và Death Knight cũng có
mặt. Có vẻ như những con người mạnh nhất ở miền
Nam đã được tập hợp lại.
Nhưng người bắt
mắt nhất chỉ có 1 và đang ngồi ngay vị trí trung tâm.
Doom Knight!
Đó là dạng tiến
hóa của Death Knight và là 1 sinh vật thượng đẳng Lv2.
Anh ta có 6
cánh tay. Xương nhô ra từ lưng doom knight tạo nên
hình dạng như những chiếc cánh vậy.
Anh ta chính
là Chỉ huy miền Nam Oswen.
"Ngươi là Lãnh chúa của Pabrum à? Nhìn tuyệt đấy.”
Oswen xoay đầu
về phía tôi và nói. Đó là bằng chứng cho thấy anh ta ngạc nhiên về diện mạo của
tôi. Kế hoạch của Torium đã thành công.
Tuy nhiên, tôi
còn đang bận nhìn kỹ đôi găng anh ta đang đeo
Kỹ năng vẫn
chưa khôi phục hết nhưng tôi đã dùng Tâm nhãn trong 1 thời gian dài. Ít nhất
thì tôi cũng có thể nhận ra nó là gì.
‘Thất đại tội...!’
Tôi nhận ra rằng
đôi găng mà Oswen đang đeo là 1 trang bị trong bộ Thất đại tội.
Liệu anh ta
có thật sự là Thợ rèn Chạng vạng Oswen? Theo như mô tả trên vật phẩm, anh ta cực
kỳ điên cuồng. Sau cùng, anh ta đã vứt bỏ Thất đại tội. Chẳng hiểu sao giờ lại
có mặt ở Âm giới. Tôi cần phải xác nhận điều đó.
Chaeeng!
Tôi rút 1
thanh kiếm ra.
‘Cuồng nộ’!
Nó cũng là 1
trong Thất đại tội nên tôi muốn xem thử phản ứng của Oswen.
Tuy vậy, phản
ứng mà tôi chờ đợi lại không xuất hiện.
"Ngươi định làm gì?"
Anh ta chỉ
nhăn mặt.
Việc sở hữu 1
trong Thất đại tội và có cùng tên không thể nào chỉ là ngẫu nhiên được. Tôi cần
xác nhận rõ ràng hơn nên nói.
“Oswen, Chỉ
huy miền Nam. Tôi, Randalph Brigsiel, xin được đấu tập 1 trận”
Còn 1 điều nữa.
Ngay khi
Maxium nhìn thấy tôi, anh ta đã có thể cảm nhận được Trái tim của Chúa tể Địa
ngục. Tuy nhiên, Oswen lại không có dấu hiệu gì là biết điều đó cả.
Có vẻ như nó
đã bị che lấp bởi máu của Lôi điểu.
Có 1 sự khác
biệt, cho dù cả 2 đều là Chỉ huy.
Anh ta chắc
chắn sẽ không chịu nổi nếu tôi rút thanh Đế kiếm ra, nhưng tình thế vẫn còn
chưa chắc chắn.
Thực tế thì, Doom
knight là một sinh vật thượng đẳng Lv2 nên anh ta không phải là 1 đối thủ dễ
xơi cho dù tôi ở trạng thái bình thường. Nếu anh ta thực sự muốn mạng tôi thì sẽ
không dễ gì đối phó.
Vậy nên tôi sẽ
cứ để tình hình tự tiến triển.
"Rất nhiều kẻ đã đặt chân đến căn phòng này, nhưng ngươi
là kẻ đầu tiên dám thách đấu ta”
Điều này rất
quan trọng.
Tôi chậm rãi
cất lời.
"Tôi vốn là 1 lính đánh thuê bất hảo. Tôi đã từng
nghe rất nhiều câu chuyện về Chỉ huy miền Nam ở khắp nơi. Chỉ nhiêu đó là đủ để
bầu nhiệt huyết trong tôi dâng trào. Tên Dullahan Somullem chỉ là con nít nếu
so sánh với ngài. Làm cách nào mà hắn lại có thể trở thành 1 trong 20 thuộc hạ
của Makdalli chứ? Mặt khác thì...mỗi vị có mặt tại đây đều trông thật tuyệt vời.
Nếu những người này sẵn sàng đi theo ngài thì đã là quá đủ để xứng đáng với 1
trận đấu”
Những lời xu
nịnh phủ đường này không phù hợp với tôi. Nhưng tôi chỉ muốn đạt được mục đích.
Biểu cảm Oswen
liền thay đổi. Các cơ mặt giãn ra và anh ta lắc đầu.
“...Chỉ cần cai trị đúng mực là đã đủ chiêu mộ kẻ mạnh rồi.
Ngươi đã nhìn nhận đúng đấy. Ta đã nghĩ ngươi là 1 con người đơn giản, thô thiển,
nhưng có vẻ không phải vậy.”
Thêm vào đó, tôi
đã có thể đoán được tính cách Oswen.
Anh ta khá ngạo
mạn, tự tin vào bản thân, và thích nhất là được vuốt đuôi ngựa
Tôi biết 1 số
kẻ như này. Tôi cũng biết cách đối phó với chúng.
"Tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời. Liệu ngài sẽ chấp
nhận trận chiến với tôi chứ?”
Bởi vậy...tôi
thay đổi phương hướng.
Tôi đã hạ thấp
Makdalli bằng việc đánh bại Dullahan Somullem. Makdalli có thể là đối thủ của
Oswen.
Đó là sự so
sánh trực tiếp nhưng Oswen không muốn nghe cụm từ ‘ngươi không đủ điều kiện.’
Một tình huống
cho phép phô diễn bản thân. Điều này sẽ giúp thể hiện giá trị của anh ta tới tất
cả mọi người...Oswen nở 1 nụ cười hài lòng.
"Lãnh chúa mới của Pabrum, Randalph Brigsiel. Ta sẽ
chấp nhận trận khiêu chiến. Ta đã luôn nghĩ cách để làm tăng sĩ khí của toàn miền
Nam. Bởi vậy, ta sẽ chấp trận khiêu chiến này với tính chất trao đổi chiêu thức”
Oswen gọi tên
tôi lần đầu tiên.
Kế hoạch của
tôi bằng cách nào đó đã thành công.
‘Bước đầu tiên.’
Tôi sẽ sử dụng
trận giao hữu này để xác nhận anh ta có phải Oswen không.
Tôi bắt tay anh
ta trong khi Torium và Jeff đông đá nãy giờ dần phục hồi.
"Danh tính của Lãnh chúa là gì vậy? Tôi gần như bay
mất cả 7 cái mạng rồi.”
Torium nói
sau khi bước vào căn phòng hoa lệ được giao cho chúng tôi.
Makdalli không
chỉ đang vừa chạy vừa đánh.
Hắn đang dần
dần bào mòn sức mạnh của miền Nam. Không hề có tin tức về 1 chiến thắng nào
trong suốt 2 tuần qua nên sĩ khí miền Nam lúc này cực kỳ tệ.
Thế rồi tôi
thắng trận. Tôi đảo chiều trận chiến trước Dullahan Somullem. Tôi thậm chí đã
chiến thắng Somullem trong 1 trận solo 1v1.
Một anh hùng
đã đảo ngược tình thế. Ánh sáng cứu rỗi.
Đó chính là 1
sự kiện làm tăng nhuệ khí toàn quân.
Vì vậy, có rất
nhiều thiện chí hướng đến trận đầu. Toàn bộ Xác sống tại pháo đài đều tụ tập lại
để chứng kiến. Ước tính phải tới tận 200,000 xác!
‘Việc này rất quan trọng.’
Không chỉ
trong pháo đài, mà Xác sống rải rác khắp toàn miền Nam đã tề tựu lại.
Trận đấu được
tổ chức trong 1 tòa nhà có cấu trúc như 1 đấu trường. Có 1 hàng chờ dài dằng dặc
bên ngoài tới nỗi nhiều người không thể vào trong được.
Oswen đứng ở trung
tâm đấu trường, giương cao 6 thanh kiếm và nói.
"Chúng ta đều biết điều gì đã xảy ra tại Pabrium! Người
này có thể nhìn như 1 zombie nhưng vẫn là 1 chiến binh chân chính đã đấu và chiến
thắng Dullahan Somullem! Anh ta đánh bại 1,000
lính chỉ với 400 người!”
“Wahhhhh!”
"Randalph! Randalph! Randalph!”
Quá nhiều người
cùng hô vang tên tôi đến mức lỗ tai như muốn nổ tung.
Nhân tiện thì,
chỉ mới 10 ngày trôi qua kể từ trận đấu của tôi với Somullem. Tuy vậy, tất cả mọi
người đều đã biết về nó...
'Nó đã được thông báo 1 cách có chủ đích.’
Oswen rõ ràng
đã lan truyền tin tức ngay khi nhận được. Tên của tôi đã bắt đầu trở nên nổi tiếng
từ trước cả khi tôi nhận được bức thư. Điều này cho thấy tình thế ở miền Nam khẩn
trương đến mức nào.
"Chiến binh đáng chú ý này vẫn không chỉ hài lòng với
Somullem sau khi tới đây. Chúng tôi đã quyết định rằng anh ta là 1 chiến binh hợp
cách!”
Oswen giơ 6
cánh tay lên cao hơn nữa.
"Cho dù đây chỉ là giao hữu, không gì có thể chặn được
nhiệt huyết của 1 chiến binh! Hãy tận hưởng lễ hội! Hôm nay, hãy cùng nâng ly
nào!”
“Wahhhhh!”
Những thùng
rượu đã được mua trước. Họ không hề bị ảnh hưởng bởi cồn nhưng bầu không khí vẫn
đang được hâm nóng. Tất cả mọi người đều trông đợi đến trận đấu.
Tak.
Anh ta hạ tay
xuống và đấu trường ngay lập tức trở nên lặng thinh. Dấu hiệu mở đầu trận đấu
đã được đưa ra.
Nhưng...tôi vẫn
còn 1 thứ phải kiếm tra trước khi nhập trận.
“Chỉ
huy miền Nam Oswen. Trước khi đánh, tôi muốn hỏi ngài 1 điều. Ngài
nghĩ đức hạnh chân chính của 1 vị vua là gì?”
“...Đức hạnh của 1 vị vua?”
Oswen không
trả lời câu hỏi của tôi ngay lập tức.
Tuy nhiên, tôi
vẫn tiếp tục hỏi dồn.
"Tôi muốn ngài trả lời tôi điều này.”
Đó là 1 câu hỏi
không ngờ tới.
Anh ta là 1
Chỉ huy. Vị Đế vương với cái tên Chúa tể Địa ngục đã
không còn. Ông ta là 1 tồn tại mà tất cả mọi người ở Âm giới đều biết tới.
Nhưng Chúa tể
Địa ngục không bao giờ xuất hiện nữa. Đó là lí do tại sao Oswen bắt đầu bước đi
trên con đường của riêng mình.
Anh ta có
danh hiệu là 1 Chỉ huy nhưng...cái bóng của Hoàng đế vẫn còn quá lớn.
Dù sao thì, kẻ
chỉ huy đoạt được kho báu rồi cũng sẽ ước được tái sinh thành ‘hoàng đế.’ Hắn
ta ít nhất cũng đã nghĩ tới điều này 1 lần.
Tôi chọt vào
đúng điểm đó.
Oswen lưỡng lự
trong 1 lúc trước khi nói.
“Đức hạnh của 1 vị cua chính là ...lười biếng.”
Lười biếng!
Câu trả lời
tôi mong muốn đã xuất hiện.
‘Lười biếng’ là
1 từ đã được viết trong mô tả về Oswen của 1 trong Thất đại tội. Chỉ huy miền
Nam Oswen đã nói ra chính xác cùng từ đó.
‘Đức hạnh của 1 vị vua là lười biếng. Nó cũng có cùng tên
với 1 trong Thất đại tội. Không thể nào chỉ là trùng hợp.’
Tôi chắc chắn
rồi.
Trước mắt tôi
đây...chính là Thợ rèn Chạng vạng Oswen.
Tôi không biết
lí do tại sao Oswen không nhớ gì hay lí do anh ta trở thành 1 Doom knight, nhưng
tôi chắc chắn điều đó.
Dubolong đã
nói rằng Ám hồn vương không có đủ bộ Thất đại tội. Giờ tôi đã có được phương
pháp để có được đủ bộ, ngay tại đây!
Tôi không thể
để anh ta thoát được. Thật ly kỳ. Cảm giác như mọi mảnh ghép bỗng tự dưng lấp
vào đúng chỗ.
"Cảm ơn vì câu trả lời."
Tôi rút ‘Cuồng
nộ’ ra.
Giờ đây thắng
hay thua cũng không còn quan trọng.
Dĩ nhiên, tôi
sẽ thi đấu hết sức mình. Đây cũng là cơ hội để tìm hiểu thêm về kiếm pháp Haien
Moon. Anh ta là đối thủ hoàn hảo.
Tôi đã xác nhận
rằng Oswen chính là Thợ rèn Chạng vạng.
Sau khi trận
đấu kết thúc và tôi được gia nhập hàng ngũ của Oswen, tôi thề 1 ‘lời thề trung
thành.’
Tôi tự nguyện.
Bên cạnh danh hiệu Lãnh chúa, tôi được ban cho vị trí của một đội trưởng. Tôi
được cấp phép dẫn dắt 2,000 quân.
“...Ngài không hỏi tại sao tôi lại nói vậy à. Chỉ huy miền
Nam mong muốn điều gì ở tôi?”
"Muốn biến ngươi thành anh hùng của miền Nam.”
Tôi hiện đang
ở trong 1 sảnh luyện tập bên trong lâu đài.
Tôi không hề
ngơi nghỉ dù chỉ 1s. Tôi cần phải tận dụng từng giây từng khắc để vung kiếm.
Torium theo
dõi khi tôi rèn luyện kiếm pháp Haien Moon.
"Thần
đã nghe tin rồi. Và...hơi đáng lo đấy. Nếu Ngài đá vào 1 tảng đá đang lăn
thì hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn nữa.”
"Điều đó là cần thiết để đạt được thành tựu.”
"Ngài cũng định bắt lấy Chỉ huy Makdalli sao?”
“Ý tưởng không tệ.”
Chwack!
‘Cuồng nộ’ nhanh
chóng bay múa trên không.
Tôi nhớ lại
trận đánh với Oswen ngày hôm trước.
Doom knight. Một
sinh vật tôi đã gặp ở Quỷ giới. Ngay cả 1 Đại công tước cũng không dễ gì đối
phó với nó. Thứ kiếm pháp sử dụng nhuần nhuyễn cả 6 cánh tay đó thật tuyệt diệu.
‘Có thứ gì đó bên trong chiếc găng tay.’
Thậm chí ngay
giữa trận đấu, tôi cũng không lơ là việc dò xét Oswen.
Đôi găng tay được
Oswen đeo. Pháp lực tôi cảm nhận được từ nó khiến nó nhiều khả năng là 1 mảnh
trong Thất đại tội.
Pháp lực tỏa
ra từ nó tương đồng với khi tôi trong trạng thái ‘hủ bại.’
Không thể nào
tiết chế.
"Cẩn thận hết mức có thể, hãy tìm hiểu về đôi Chỉ
huy Oswen đang đeo”
"Đây là 1 mệnh lệnh sao?”
"Đây là lệnh.”
“Vậy thần sẽ chấp hành.”
Torium cúi đầu
rồi rời khỏi.
Swik! Swiik!
Trong lúc đó,
tôi vẫn đang di chuyển không ngừng.
0 comments:
Đăng nhận xét