Chương 136: Thất đại tội, Thợ rèn chạng vạng Oswen (phần 3)
Hai ngày sau, Torium đến gặp tôi khi tôi đang trầm tư suy nghĩ
"Ngài ấy không bao giờ
cởi găng tay. Ngài ấy coi trọng đôi găng tay hơn cả vũ khí của mình và thậm chí
ghét để chúng bị dính nước"
Đôi găng được nâng như nâng trứng, hứng như hứng trứng chim cút. Nó không
đơn giản chỉ vì là một trong Thất đại tội. Vũ khí anh ta sử dụng cũng rất
được. Chắc hẳn phải có lý do gì đó khiến anh ta không muốn để găng tay
dính nước.
'Mình cần tìm ra lý do'
Tôi phải tự mình làm điều đó.
"Làm tốt lắm."
"Không. Thần chỉ làm
theo lệnh của Ngài”
Tôi bật cười. Một ngọn lửa tương tự như của Krasla đã bùng cháy bên trong
Torium. Đó là một thái độ cho thấy họ sẽ bất chấp tất cả để hoàn thành
mệnh lệnh của tôi.
'Mình cần giải quyết chuyện
này nhanh chóng và quay trở lại.'
Đồng thời, tôi tò mò về tình hình của các Hầm ngục.
Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cứ bị mắc kẹt ở đây.
Okullos đã chết nhưng cảm giác mà hắn tạo ra vẫn còn nguyên vẹn. Cán
cân quyền lực sẽ bị phá vỡ. Rất có thể các đại công tước khác sẽ có hành
động.
"À, thần đã nghe tin đồn
về Makdalli. Hắn ta đã bắt đầu một cuộc tấn công quy mô lớn. Ngài sẽ sớm được
liên lạc thôi ..."
"Ngày mai."
"Huh?"
“Ngày mai tôi sẽ tham gia trận
chiến”.
"Có gấp quá không"
"Tôi vừa được thông báo.
Đến xem đám lính của chúng ta thôi"
20 phút trước khi Torium đến, một Dark Warrior đã bước vào phòng huấn
luyện và thông báo điều đó.
Nó khá bất ngờ. Tôi chỉ có 1 ngày chuẩn bị.
Tôi quay lại và rời phòng huấn luyện.
‘Nếu bị gọi rồi thì cứ chuẩn
bị càng nhiều càng tốt'
Có những thứ chỉ có ở đây.
Tôi không thể bỏ qua chúng.
Tốc độ phát triển của tôi ở đây rất tốt. Phải nói là thay da đổi thịt
từng ngày. Đơn giản chỉ là thúc đẩy bản thân đến mức cực hạn đã hái được
quả ngọt.
Chính thế giới này dường như đang giúp tôi trưởng thành.
Miễn là tôi còn ở đây. Khi trở lại Trái đất, tôi sẽ nhận thấy sự khác biệt khi tham gia
vào một cuộc đua với các đại công tước khác.
2.000 binh lính.
Đa số là cốt binh nên hình thể cũng đơn giản. Chúng khá ngu, nên
tôi không thể đưa ra những mệnh lệnh phức tạp.
Nhưng dù sao thì có vẫn còn hơn không. Ít ra chúng cũng có thể phục tùng
tôi vô điều kiện.
Khoảng 30.000 binh sĩ rời pháo đài. Mới chỉ 1 đêm chuẩn bị thì con
số đó khá là đáng kể.
Oswen hét lên từ phía đoàn quân tiên phong
"Đây là hành động đột
ngột vì chúng ta nhận được tin tình báo cấp dưới thứ 4 của Makdalli, Gudeos,
đang hành quân đến 'Dry Land.' Bắt được hắn sẽ giống như chặt một chi của
Makdalli. Các anh hùng miền nam! Hãy cứu lấy miền nam và quét sạch quân xâm
lược! "
"Bảo vệ nó!"
"Bảo vệ nó !!"
Những tiếng hò hét vang lên.
Những người còn lại trong pháo đài vẫy tay khi chúng tôi rời
đi. Nếu mọi chuyện diễn ra đúng kế hoạch, sẽ là một chiến thắng long trời
lở đất.
Cùng lúc đó, Oswen nâng sáu thanh kiếm của mình lên cao.
"Chiến tranh!"
Miền nam đau khổ cuối cùng đã vùng lên.
Nhờ trí thông minh có được và khả năng cơ động tuyệt vời, họ đã trừng
phạt thành công Gudeos.
Gudeos chỉ có 10.000 quân. Và miền Nam nhận về 3.000 thương vong.
Một chiến thắng tuyệt vời! Tinh thần của miền Nam trong nháy mắt lên nóc.
Và ... tôi cũng đã có 1 chiến tích huy hoàng.
"Nghe gì chưa mày? Lãnh chúa mới của Pabrum xộc thẳng vào đội quân của Gudeos và chặt đầu
hắn!"
"Mỗi thế thôi sao? Thấy
bảo điều quân cũng kinh dị như chim Sẻ ấy. Không biết anh ta từ lỗ nào
chui lên nữa? Tài năng khỏi bàn luôn"
"Trời giúp miền Nam ta.
Makdalli tuổi l*n"
Những câu chuyện về chiến tranh được lan truyền khắp nơi. Và tôi
luôn là nhân vật chính.
Tôi đã trực tiếp chặt đầu Gudeos. Có một chiến dịch tuyên truyền
quy mô lớn. Oswen dường như quyết tâm biến tôi trở thành 'Anh hùng của
miền Nam.'
'Thành công có thể mang lại
vận rủi.'
Tôi được ủy quyền chỉ huy 2.000 binh sĩ và con số đó đã tăng thêm 3.000.
Oswen làm tôi lo lắng. Anh ta dường như bị tôi cuốn hút theo bản
năng. Có lẽ là do ảnh hưởng của Cuồng nộ và Biếng nhác
Dù sao thì tôi cũng chẳng ngại có thêm nhiều quyền lực. Nếu trở
thành cánh tay phải của Oswen, anh ta có thể cảm nhận được Trái tim của Chúa tể
Địa ngục hoặc Đế kiếm từ tôi.
Anh ta có thể cố gắng ngăn tôi leo lên vị trí chỉ huy.
Âm giới là nơi mà tôi cần phải cẩn thận. Hiện giờ tôi vẫn còn thiếu
sót và cần bắt kịp Oswen.
Tôi sẽ tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn khi anh ta biến tôi thành anh hùng,
khiến đám đệ theo tôi ngày càng nhiều hơn.
Để làm được điều này, tôi cần những màn trình diễn thật tốt.
Miền nam tiếp tục thắng
lợi.
"Makdalli hóa ra cũng chỉ là cái tên. Miền nam
sẽ phục hận ... hắn sẽ nhanh chóng cạp đất thôi"
Lần thứ 5
Torium lẩm bẩm từ bên ngoài pháo đài. Miền nam đã tiến hành bốn
cuộc tập kích thành công. Makdalli mất cấp dưới thứ 4 là Gudeos cũng như
cấp dưới thứ 5, 6 và 7.
"Đó là nhờ có tin tình
báo chính xác"
Bốn cuộc đột kích trước đó đã diễn ra đột ngột. Oswen đã nhanh
chóng di chuyển sau khi có thông tin.
Torium nở một nụ cười trên môi.
"Chà, Ngài đã trở thành
anh hùng của miền nam. Mọi câu chuyện đều đang hướng về Ngài thưa Lãnh chúa"
"Chắc không kéo dài được bao lâu nữa
đâu"
"Để xem. Chỉ huy miền nam
đang thăng tiến nhanh chóng nhờ có Ngài. Chuyện này đã lan rộng ra toàn bộ Âm
giới. Vậy … Ngài có định ở lại không? Giá trị của Ngài sẽ ngày càng cao"
Nếu mọi thứ trôi chảy thì rất có thể sẽ kết thúc như vậy.
Tuy nhiên, đó chỉ là một khả năng. Tôi không có ý định hài lòng với
vị trí hiện tại của mình.
"Lần cuối 1 Chỉ huy ngã
xuống là khi nào?"
Tôi hỏi Torium
"Chuyện đó được 150 năm
rồi"
Thực vậy...
Tôi gật đầu.
Ngọn gió chiến
thắng đã không thổi trên thế giới này suốt 150 năm.
Khi tôi đến, gió
bắt đầu thổi.
'Lạ thật'
Sau đó, tôi cảm
thấy bầu không khí xung quanh thay đổi nhanh chóng.
Quân số cho trận
chiến này là 40.000. Những đoàn quân đang di chuyển nhanh chóng rơi vào im
lặng.
Sau khi băng qua
hai ngọn núi, có điều gì đó không ổn khi họ bước đến vùng hoang dã.
"Vốn dĩ đây là một nơi cằn cỗi ..."
Torium bối rối
nói.
Tôi nhìn quanh và
nói.
"Ở đây không có binh lính. Tình báo sai rồi"
"Trinh sát đi dò xét xung quanh"
Một vùng đất hoang
vu trải dài tít tắp
Cần phải có trinh
sát tra xét lối vào
Oswen giơ tay lên.
Sururuk.
Một bàn tay xuất
hiện xuyên qua lớp bùn và nắm lấy một tên cốt binh.
Suruk!
Sururuk!
Hàng trăm, hàng
nghìn bàn tay đồng loạt giơ lên.
"Linh hồn bị nguyền rủa! Tại sao chúng lại ở
nơi này ...?"
Torium bị sốc.
Tuy nhiên, nguy
hiểm vẫn chưa bắt đầu.
Có thể nghe thấy
âm thanh ở phía xa. Ngay sau đó binh lính xuất hiện phía bên hông. Nhiều
hơn cả số tôi có thể ước tính. Chúng tràn về phía đội quân miền Nam.
Makdalli.
Chỗ này...
"Một cái bẫy."
Tôi rút Cuồng nộ
ra.
Tôi cảm thấy rằng đây
không phải là một cuộc chiến dễ dàng.
Tiến thoái lưỡng
nan.
Không có chỗ trốn
Sự khác biệt về
quân số, lợi thế về địa lý ... chẳng phải quá dễ dàng sao?
‘Đám gián điệp đã bị bắt hoặc chúng đã lên kế hoạch
cung cấp thông tin sai lệch ngay từ đầu'
Mọi thứ đều có
nguyên do. Những chiến thắng trước đó có thể là những viên đá lót đường cho
cái bẫy này. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận. Phải chạy trốn
trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn.
“Jeff. Bọc hậu”
Jeff được phong
chức hạ sĩ quan. 5.000 quân cần có người chỉ huy
"Lãnh chúa?"
Ngày hôm đó. Ngày
mà Torium và những người khác công nhận tôi là Lãnh chúa. Giọng của Jeff
đã thay đổi. Nó trở nên lúng túng nhưng tôi mặc kệ.
Dù sao thì ... tôi
vẫn phải nhìn về phía trước
'Hắn là Makdalli.'
Kuwaaang!
Makdalli là một con rồng. Lần đầu nhìn thấy rồng nên tôi đã rất
ngạc nhiên.
Nó bay trên bầu trời và hơi thở của nó làm quân đội bốc hơi. Oswen đang
chiến đấu kịch liệt với Makdalli.
Nhưng vai trò của tôi không phải để giúp anh ta.
“Lính bộ theo ta. Diệt
đám kỵ binh trước”
Tôi đã chọn những người lính có khả năng cơ động cao. Chất lượng của
đội quân là vượt trội, nhưng trong tình thế rối ren như thế này, rất khó kiểm
soát thế trận.
Tôi bắt đầu di chuyển với 500 người lính nhanh nhất.
Chiến tranh không phải là một trò chơi số đơn giản.
Chắc chắn sẽ có những thay đổi năng động tùy thuộc vào tình hình của
chiến trường.
Tuy nhiên, cũng có những quyết định không thể thay đổi.
Tôi đã di chuyển và thành công trong việc đánh bại 2 Death Knight và một
Lich. Một số lượng đáng kể kỵ binh đã bị loại bỏ, tuy nhiên tình hình ngày
càng trở nên tồi tệ.
‘Khó thật'
Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định. Trận chiến mới bắt đầu chưa đầy
30 giây nhưng quân số đã giảm đáng kể.
Không có Oswen, tôi phải chạy nhông nhông khắp chiến trường mà vẫn giết
không xuể.
Tôi nhanh chóng chạy về phía Oswen.
“Kuaaah! Ngươi! Makdalli!
”
Oswen chém rụng cánh trái Makdalli nhưng cũng đã tổn thất 2 cánh tay.
"Ngươi nghĩ ta không biết
gì về bọn gián điệp sao? Ngươi không nên chơi xấu ta. Pháo đài của bạn đã bị nghiền
nát! Giờ thì về với cát bụi đi. Oswen!"
Kwarurung!
Một đòn đánh khác. Đòn tấn công sánh ngang với pháp thuật của một Lich đã giáng vào Oswen. Lớp da
của anh ta tan chảy.
Kururung!
Hơi thở lại bắn ra lần nữa.
Rõ ràng Oswen sẽ tan thành tro nếu bị bắn trúng. Tuy nhiên, tôi đã
nhanh hơn một chút.
'Mình phải tin vào khả năng
phòng thủ của Giáp Vô cực!'
Không thể tránh né mà không ăn chút sát thương. Tôi nhanh chóng túm
lấy Oswen nhưng ngực phải đã dính đòn.
"Huuk!"
Tôi đã phải chém giết quá nhiều nên đã đến giới hạn. Mắt tôi mở to
và tim tôi đập điên cuồng. Máu của Lôi điểu không thể che giấu tiếng đập
ầm ầm.
May mắn thay, phần bị tan chảy của Giáp Vô cực đã nhanh chóng khôi phục. Tôi
cúi xuống để xác nhận trong khi chạy hết sức có thể.
"Lãnh chúa ...!"
Torium, Jeff và 2.000 binh lính tiếp cận tôi. Con số đó tăng lên
5.000.
Tôi nghiến răng nói.
“Jeff, Torium, tôi sẽ dẫn theo
chỉ huy miền Nam và rời khỏi chiến trường.”
"Lấy ngựa của thần đi"
Torium đồng ý. Jeff
mở miệng ủng hộ.
"Đừng lo lắng. Chiến binh lừng danh Jeff sẽ
bọc hậu"
Ý định của cậu ta
đã quá rõ ràng
"Hai người sẽ chết đấy"
Jeff chỉ cười.
"Dù sao thì em cũng chết
rồi. Chết lần nữa thì cũng thế?"
"Đúng vậy. Thần không có
ý định trở thành một cốt binh. Thần sẽ rời khỏi đây và gặp lại Lãnh chúa. Tên của
Ngài chắc chắn sẽ làm rung chuyển Âm giới. Đi đi, không còn thời gian đâu"
Kẻ thù đã nhận ra và bắt đầu truy đuổi Oswen. Makdalli đã bị mất
một cánh và hắn cần phải đề phòng kẻ địch, tuy nhiên khả năng di chuyển của hắn
vẫn rất tốt.
"Hãy tìm tôi. Sẽ không
khó lắm một khi tôi trở thành chủ nhân của thế giới này."
Torium cười khúc khích trước lời nói của tôi.
"Ngài sẽ trở thành chủ
nhân của Âm giới! Thần hiểu. Chúng thần chắc chắn sẽ tìm thấy Ngài! Bằng mọi
cách!"
Tôi bắt tay họ thật chặt. Tôi muốn gặp lại họ vào một ngày nào đó.
Tôi leo lên ngựa. Oswen sụp đổ được đặt trước mặt tôi.
Taak!
Khi ngựa chạy, tôi nhớ những lời của Makdalli với Oswen.
'Pháo đài đã bị nghiền nát'
Nếu đó là sự thật thì tôi không thể đến pháo đài.
'Mình phải sửa đổi kế hoạch.'
Ban đầu tôi đã định giúp miền Nam để kiểm tra phản ứng của
Maxium. Nhưng bây giờ miền Nam đã bị đánh chiếm, vì vậy tôi phải lựa chọn
điều tốt nhất tiếp theo.
'Đầu tiên tôi sẽ cứu
Oswen. Anh ta đã cai trị trong một thời gian dài, chắc hẳn phải có nơi ẩn
náu. Và ... Thất đại tội'
Tôi nhìn đôi găng
tay. Tôi cố gắng gỡ chúng ra nhưng chúng không hề nhúc nhích. Rõ ràng
chuyện đó chỉ có chủ sở hữu mới làm được
Kurung!
Kururung!
Chưa đầy 30 phút
kể từ khi tôi rời trận địa.
Tiếng động ầm ầm
xuất hiện phía sau lưng
‘Đám truy binh.'
Đôi mắt tinh tường
của tôi chú ý đến đám truy binh.
May mà không nhiều
lắm.
Chậc chậc!
Tôi tặc lưỡi và
xuống ngựa. Oswen vẫn không động đậy.
0 comments:
Đăng nhận xét