Chương 134: Thất đại tội, Thợ rèn chạng vạng Oswen (phần 1)
100 người
đang đợi tại lâu đài.
Hầu hết đều
đã nghe về chiến thắng của tôi.
Gã cựu Lãnh
chúa nghe tin với khuôn mặt cứng đờ. Và thế là hết. Mùi hương chiến thắng đã tỏa ra từ tôi. Nếu hắn định giở
trò gì, thì chết là cái chắc.
Tối đó, một bữa
tiệc hoành tráng được tổ chức. Tiệc của Xác sống khá là khác biệt. Họ ăn Jellim,
nhảy múa hoặc đánh nhau. Vui hơn nhiều so với màn thoát xác nào đó trên Trái Đất.
Tôi nghỉ ngơi
một chút và suy ngẫm về kiếm pháp của mình. Trong một căn phòng rộng rãi dành
riêng cho Lãnh chúa, tôi nhớ lại và hình dung ra chi tiết trận đấu.
‘Nó đang dần cải thiện từng chút một.’
Tôi đang trên
đà phục hồi sức mạnh nguyên bản. Và những thứ vô hình đang dần trở nên sáng tỏ.
‘Kiếm pháp Haien Moon...mình có thể hoàn thiện nó.’
Trớ trêu thay,
những kiếm sĩ hùng mạnh lại khó lĩnh hội Kiếm pháp Haien Moon. Nếu chỉ bắt chước
thì sẽ không thể học được bản chất thâm sâu của kiếm pháp này.
Thậm chí với
Hủ bại, tôi vẫn còn thiếu 1% nữa mới lĩnh ngộ hoàn toàn. Và tôi dần dần nhận ra
điểm mình còn thiếu sót.
Có thể Ariel
Diablo đã thử biến đổi nó. Vì không thể lĩnh ngộ hết, nên kiếm chiêu của cô ta
rất yếu. Cô ta đã không thể hoàn thiện nó theo cách của mình.
Nhưng tôi thì
lại suy nghĩ khác. Tôi sẽ nuốt chửng mọi thứ không chừa lại gì.
'Thanh kiếm chính là cuộc đời ông ấy.’
Hiểu rồi
Đúng vậy, điều
đó là cần thiết.
Có rất ít người
sinh ra đã ở đỉnh cao sức mạnh. Haien Moon cũng vậy. Ông ấy chỉ mài dũa một kiếm
pháp duy nhất trong suốt cuộc đời mình.
Tôi luyện tập
mỗi đêm có ánh trăng.
Suack!
Tôi vung kiếm.
Khi mặt trăng ‘đi ngủ’, tôi khắc ghi từng chuyển động của Haien Moon vào tâm
can.
Một kiếm sĩ nhẫn
nại. Không một ai có thể chống lại lưỡi kiếm của ông ấy. Nhưng điều đó trở nên
khó hơn khi ông già đi.
‘Ông ấy muốn trở nên mạnh hơn nữa.’
Tôi biết 1 ít
về cuộc đời ông ấy. Một nô lệ chiến tranh đã trèo lên từ dưới đáy xã hội. Ông sống
sót bằng cách sử dụng xác của đồng đội làm khiên và tuyệt vọng cố gắng học hỏi
kỹ thuật của kẻ thù.
Tôi không giống
ông ấy.
Ông ấy học kiếm
pháp từ chiến trường giống như tôi, nhưng tôi đã chọn cách thỏa hiệp.
Hwiing!
Gió thổi vào
căn phòng.
Gió phát ra từ
thanh kiếm...ánh trăng xung quanh thanh kiếm suy yếu đi.
Sử dụng kỹ
năng dưới ánh trăng sẽ mượt mà và đẹp mắt hơn.
Một bãi đất
trống trong khuôn viên lâu đài.
Torium và vài
chục Cốt binh đang tập trung tại nơi này.
"Có
chuyện gì vậy?”
"Lớp da của các zombie đang phân hủy nhanh chóng và
lũ Cốt binh đã dừng hoạt động. Xương của chúng đã bị thương tổn nhưng vẫn có thể
dùng được...Chúng thần đã cố vớt được 59 miếng xương.”
"Ừm.”
Tôi gật nhẹ.
Đây là 1 thứ
mà tôi mới học được. Dĩ nhiên, đây không phải chuyện hay xảy ra. Nơi này là Âm
giới. Ở những nơi khác, zombie và Cốt binh không thể chết.
Torium nói với
biểu cảm buồn vui lẫn lộn.
"Trước đây thần từng nói về an nghỉ? Họ đã thất bại
trong việc tìm được chốn an nghỉ. Linh hồn họ sẽ vĩnh viễn nằm lại trong xương, vĩnh viễn phải chịu đựng đau khổ trong
thế giới này.”
"Anh có thể phân biệt được chuyện này sao?”
Tôi khá là tò
mò. Torium chậm rãi lắc đầu.
"Chúng thần không biết cách. Tuy nhiên, có những trường
hợp mà cơ thể họ biến mất không để lại dấu vết gì. Chúng thần cho rằng đó là họ
đã tìm được nơi an nghỉ.”
Chẳng có gì
là chắc chắn cả. Có thể đó chỉ là hy vọng hão huyền. Cho dù vậy, đó là thứ đã
giúp họ cố gắng chịu đựng trong suốt 1 thời gian dài.
“Oh, và…”
Torium dừng lại
trước khi lấy ra 1 lá thư.
"Một sứ giả đã tới vào sáng nay. Hắn ta chuyển tới 1
lá thư có đóng dấu của Chỉ huy miền Nam. Ngài mới chỉ làm Lãnh chúa được có 4
ngày, thư đến sớm thế này thì vinh dự lắm”
Nó cuối cùng
đã đến.
Tôi nhận lấy
lá thư và nói.
“Anh báo tin cho tôi hơi trễ đấy.”
"Thần đã đến ngay nhưng thấy Ngài đang quá chú tâm
vào thanh kiếm...Thần xin lỗi.”
Đã được vài
ngày rồi.
Tôi đã không
làm gì ngoài luyện kiếm.
Đó là để có
thể đạt được giác ngộ trong kiếm pháp Haien Moon.
Nhưng những
giác quan của tôi đã không để ý được có người theo dõi mình trong thời gian dài.
‘Mình đã quá chú tâm rồi.’
Tôi mở lá thư
ra và thấy những dòng chữ nhỏ.
Ánh mắt tôi lập
tức bị thu hút bởi nội dung.
[Randalph Brigsiel. Đó là cái tên của Lãnh chúa mới của
Lãnh thổ Pabrum. Ta biết rất rõ về chiến thắng của anh trước Dullahan Somullem.
Somullem là
1 kẻ nằm trong top 20 những thuộc hạ của Makdalli. Thực vậy, quả là 1 điều tuyệt vời.
Ta chính thức mời anh đến pháo đài chính ở phía Nam. Hỡi người hùng phương nam!
Một anh hùng có thể chặn đứng dã tâm của Makdalli! Con tim ta đang bỏng cháy chờ
được gặp anh tại pháo đài chính]
1 bức thư
tràn đầy ‘văn vở’ nhưng nhìn chung, anh ta có vẻ tò mò và muốn thấy mặt tôi.
Tuy nhiên, có
một điểm mà tôi không hiểu được.
“Torium. Tên của Chỉ huy miền Nam là gì?”
Lá thư chỉ đề
cập tới ‘pháo đài chính’. Torium cũng chỉ gọi anh ta là ‘Chỉ huy miền Nam.’
Đôi mắt Torium
mở to.
"Ahh, đúng là thần chưa từng nhắc tới. Oswen.”
"Oswen?”
Tôi ngần ngừ trong 1 lúc.
Tôi đã từng nghe
thấy cái tên này. Chẳng phải đó là tên của Thợ rèn Chạng vạng, Oswen, người tạo
ra Thất đại tội sao?
Torium nhận
thấy phản ứng của tôi và hỏi.
"Ngài biết gì sao?”
“Không... Tôi không biết gì cả. Nhân tiện, Chỉ huy miền
Nam muốn gặp tôi”
“Ahh! Rất tốt. Chỉ huy sẽ có rất nhiều câu hỏi về chiến
thắng của Ngài. Đó là bởi chúng ta đã thua quá nhiều trước Makdalli”
“Vậy thì tôi phải đi ngay thôi.”
"Ngay bây giờ sao? Nhưng...Ngài định sẽ gặp ngài ấy
trong bộ dạng như vậy sao?”
“Có vấn đề gì à?”
Không có gì lạ
cả. ‘Cuồng nộ’, ‘Biếng nhác’ và Giáp vô cực đã trở lại hình dạng ban đầu. Nó được
xem là trang bị.
Nhưng suy
nghĩ của Torium dường như lại khác.
“Ấn tượng đầu tiên chính là điều quan trọng nhất. Ngài đã
thu hút được kha khá sự chú ý và Chỉ huy đã đích thân mời Ngài tới. Ngài là một
anh hùng. Nên phong cách cũng cần phải trang nhã chút. Cứ để thần lo việc này?”
Torium nói đầy
tự tin.
Chuẩn bị một
tí cũng không hại gì.
"Tôi sẽ thử 1 lần xem sao”
Tôi sẽ kiểm
tra và mặc nó nếu có vẻ ok.
50 Cốt
binh, Torium và Jeff.
Tôi là người
dẫn đầu.
Con đường tới
Pháo đài miền Nam không phức tạp mấy. Chúng tôi đã có thể tới nơi sau 3 ngày 3
đêm.
Pháo đài
trông thật khổng lồ. Chắc phải đạt đến quy mô của 1 thành phố lớn. Có nhiều dấu
hiệu cho thấy nó được xây dựng từ rất nhiều năm về trước.
Vài tên Ghoul
chặn đường chúng tôi vào lâu đài.
Torium tiến
tới và nói.
"Đây chính là Lãnh chúa mới của Pabrum! Ngài Lãnh
chúa miền Nam đã gửi thư mời cho chúng tôi nên hãy để chúng tôi vào!”
Sau khi xác
nhận lá thư, lũ Ghoul cúi đầu thật thấp.
Lạch cạch!
Cánh cửa khổng
lồ mở ra và một thế giới hoàn toàn mới mở rộng trước mắt tôi.
Có rất nhiều
những tòa nhà cao 2-3 tầng dường như là nơi ở của người dân. Cây Jellim cũng được
trồng ngay hàng thẳng lối tạo nên cảnh quan đẹp.
"Chẳng phải Jellim rất khó kiếm sao?”
"Theo 1 cách nào đó. Đây là nơi mà chỉ có Xác sống được
tới. Đó là lí do tại sao lại có nhiều cây Jellim tới vậy. Hãy nhìn xung quanh
đi. Chẳng phải mọi người đều đang nhìn về phía Lãnh chúa Ngài sao?”
Torium nói
với 1 nụ cười.
Đúng như anh
ta nói, toàn bộ Xác sống nơi đây đều đang nhìn tôi.
Torium rất đa
năng và thậm chí còn khá giỏi nghề rèn. Anh ta đã tạo ra vài phụ kiện bằng
xương rất gì và này nọ và đính chúng lên trên Giáp vô cực.
Đó là cách để
thể hiện sự cao quý của Cốt binh.
Có kha khá Xác
sống đang nhìn vào tôi. Đẹp trai cũng là cái tội vậy đó.
"Ài. Em chả biết phải di chuyển kiểu gì trong thứ
này nữa. Em mới chỉ mặc mỗi áo giáp thôi mà ...”
Jeff cũng
đang mặc giáp như 1 hiệp sĩ. Cậu ta có vẻ ngượng ngùng và hơi khó chịu khi di
chuyển.
Torium nhìn về
hướng trung tâm pháo đài và nói.
"Giờ thì, đi thôi. Vị anh hùng của hôm nay chính là Ngài"
0 comments:
Đăng nhận xét